Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 227 Nhiem vu nuoi heo

Chuong 227 Nhiem vu nuoi heoChuong 227 Nhiem vu nuoi heo
Lúc ấy, tất cả mọi người đều hâm mộ nhà họ Tiêu cưới được một cái trứng vàng, không chỉ có tiên thù lao cao hơn tiền lương cơm gạo bình thường, công xã còn thưởng công việc, cả đại đội sản xuất Đại Đường, không ai là không hâm mộ nhà họ Tiếu chứ?
Tiêu Võ: "Ừm." Anh ta mới không thèm nói những chuyện này: "Đúng là như vậy, cũng không có đạo lý để phòng thứ hai giúp dẫn con chúng ta đi nhà trẻ."
Tề Cần Thái: "Em cũng không nói là để phòng thứ hai nuôi, ý của em là để mẹ anh đưa tiền."
Tiêu Võ: "Tự em nói với mẹ đi." Anh ta đang sợ mẹ anh ta chửi đây.
Tê Cần Thái: "Nếu như những chuyện khác, mẹ sẽ chửi, nhưng chuyện cho đứa nhỏ đi học, mẹ sẽ không chửi đâu."
Tiêu Võ: "Em muốn đưa đứa nhỏ lên nhà trẻ ở trên huyện, chắc chắn mẹ sẽ chửi. Nhà chú hai cũng sẽ không cho em dẫn đứa nhỏ đi, em hãy chết tâm đi."
Tề Cần Thái: "Tôi cũng nói thử vậy thôi, anh thật sự cho rằng tôi sẽ đưa con lên nhà trẻ trên huyện à? Ý của tôi là đưa đứa nhỏ lên trường tiểu học bên trong đại đội sản xuất Thượng Lâm.
Năm sau, Tiểu Châu của chúng ta đã sáu tuổi, Tiểu Thụy cũng năm tuổi, chị em nó cũng vừa vặn tới lúc đến trường. Mặt khác, không phải nhà em hai ở bên đó sao? Lúc Tiểu Châu và Tiểu Thụy đi học, em trai của thím hai cũng có thể giúp đỡ nhìn một chút."
Tiêu Võ: "Tự cô đi nói với mẹ đi."
Te Cần Thái: "Hôm nay, không phải anh đã thấy Tiểu Ngũ thông minh cỡ nào đâu. Cái gì mà nhặt được tiên trả chú công an, cái này chính là đọc sách từ sớm nên cũng sẽ thành thông minh hơn, anh không muốn con trai con gái của chúng ta đều thông minh à."
Tiêu Võ: "Chuyện thông minh hay đần đều do trời sinh. Năm đó, tôi và thằng hai, thằng ba cùng đi học, kết quả tôi và thằng ba đều không thích đọc sách. Từ nhỏ chúng tôi đã không thông minh, cho nên chuyện thông minh không có quan hệ với chuyện đi học sớm hay không, chuyện này là do trời sinh."
Tề Cần Thái tiếc rẻ nói: "Vậy không có nghĩa anh đọc sách không thành thông minh, con của chúng ta sẽ khác biệt mà."
Tiêu Võ: "Sao có thể khác biệt với loại với chúng ta."
Tê Cần Thái không hài lòng: "Chính anh không thông minh, nên nhất định phải nói con của chúng ta không thông minh đúng không?”
Tiêu Võ: "... Không phải." Anh ta rõ ràng không có ý này.
Te Cần Thái nói: "Tôi mặc kệ, chờ qua năm nữa, tới đầu tháng chín, tôi nhất định phải đưa con trai, con gái tôi đi học."
Tiêu Võ: "Còn phải chín tháng nữa đó." Te Cần Thái lập tức muốn chửi ầm lên: "Tôi là muốn anh để tâm một chút, thỉnh thoảng nói với mẹ chồng một tiếng. Chuyện này là cho cháu trai, cháu gái của bà ấy đi học, cũng vì tốt cho nhà họ Tiêu các người. Tôi thấy nhà chú hai đấy, chỉ học lên tiểu học, nhưng bây giờ cam bút kiếm tiền cũng có mặt mũi hơn. Hơn nữa việc trồng rau hố bếp, cũng chính là do người đọc sách nghĩ ra đó. Con của chúng ta mà đi học sớm, tương lai nhất định còn thông minh hơn nhiều."
Tiêu Võ nghe Te Cần Thái nói như vậy, thật sự không có chút tự tin nào cả, anh ta không muốn cho con trai con gái mình cầm bút kiếm tiền, cũng không muốn bọn họ suy nghĩ chuyện trồng rau hố bếp lò gì đó. Anh ta cảm thấy con trai, con gái mình có thể làm nhân viên tạm thời trong nhà xưởng đã tốt lắm rồi. Nhưng mà Tề Cần Thái đã nói như vậy, anh ta cũng hơi hy vọng, tuy biết không thể nào, người thì cũng phải tự biết mình, nhưng nghĩ lại có lẽ cũng tạm ổn.
Tiêu Võ: "Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ nói."
Te Cần Thái thật sự tức không chịu nổi, đá anh ta một cái.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Y Y vẫn còn đang ngủ, chợt nghe thấy tiếng Lục Tiểu Xuân đến gọi: "Chị dâu ơi... Chị dâu xong chưa? Chúng ta nhanh chóng đi mua heo con đi."
Tần Hương Cúc: "Được, được, tôi ra liền."
Heo con?
Lâm Y Y tưởng tượng nghe thấy tiếng heo con, rồi nghĩ tới chuyện thiến heo trong tiểu thuyết, cô bất chợt ngồi dậy, ngay cả giày cũng không kịp mang: "Mẹ ơi, mọi người muốn đi mua heo con sao?”
Tần Hương Cúc bị con dâu làm cho giật nảy mình, bà nói: "Đúng rồi. Hôm nay, công xã có một nhóm heo con mới tới, mỗi gia đình dùng hai mươi con đồng là có thể mua được heo con. Chờ tới khi heo lớn, chúng ta sẽ phải giao lên cho công xã, có thể trả lại hết hai mươi đồng, mỗi con heo phải đạt một trăm sáu mươi cân theo quy định. Nếu như nuôi vượt trọng lượng một trăm sáu mươi ký, vậy dư ra bao nhiêu thì sẽ được trả vê người nuôi hết. Nếu như không vượt một trăm sáu mươi ký, công xã sẽ cho một cân cho người nuôi." Chuyện này gần giống với nhiệm vụ nuôi heo, nhưng là nhiệm vụ không mang tính ép buộc.
Lục Tiểu Xuân: "Công xã chúng ta không có nhà máy chăn heo, heo con này vẫn là do nơi khác vận chuyển tới, có lẽ số lượng cũng không nhiều đâu, nên đi sớm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận