Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 225 Hoa hong nho

Chuong 225 Hoa hong nhoChuong 225 Hoa hong nho
Tê Cần Thái cũng không muốn làm cái gì, chỉ xem xét trong lượng bên trong một chút, đang tính toán xem cái này là cái gì. Chẳng qua, cái túi này lại khá nhẹ.
Lâm Y Y: "Cảm ơn chị dâu."
Tề Cần Thái: "Không cần khách khí, không cần khách khí, thím hai câm theo cái gì vậy?"
Lâm Y Y cũng không hề giấu diếm: "La sữa bột cho Cát Tường." Con trai nhỏ nhà Tiêu Tân tên là Tiêu Cát, tên ở nhà là Cát Tường. Bởi vì thân thể đứa nhỏ khá yếu cho nên lấy cái tên này.
Tề Cần Thái: "Ôi chao, sữa bột à, đây là đồ tốt đấy. Nhớ năm đó, lúc Tiểu Thụy nhà chị ra đời..."
Tần Hương Cúc: "Lúc Tiểu Thụy ra đời, từ bộ đội thằng hai gửi sữa bột tới đều chui hết vô bụng của cô còn đâu."
Tề Cần Thái: "... Mẹ à, không phải con bồi bổ để tốt sữa cho Tiểu Thụy uống đó sao."
Tần Hương Cúc không để ý tới chị ta, nói với Lâm Y Y: "Bây giờ sữa bột không dễ có đúng không? Thằng ba nói, nhà của anh Vương trên huyện cũng không có sữa bột. Còn có, bởi vì bây giờ toàn huyện đều chỉ trồng rau, cho nên bên kia cũng không thu rau quả. Cho dù thu thì giá cả rau quả này cũng phải mấy phân tiền, giá tiền này giảm xuống cũng rất nhanh."
Lâm Y Y nói: "Sữa bột không dễ có, cái này là do chị gái làm công nhân viên chức trong xóm có thân thích là lái xe, sai người ta đưa tới từ bên ngoài. Giá cả rau quả hạ cũng tốt, điều này cũng chính là cơ hội giải quyết nhanh vấn đề nạn đói, quốc gia chúng ta cũng càng ngày càng tốt.
Nạn đói hai năm nay đã rất nhiều người lấy ra hết tất cả tiền cất giấu cả đời. Nếu sau này vẫn như vậy, nhà ai mà không lo lắng, chỉ sợ qua lâu cũng không thể nào trôi qua được."
Tần Hương Cúc nói: "Nói cũng đúng, nhớ tới những năm 58 trước kia, bốn năm phần rau quả này một cân cũng không ai cần. Bây giờ lại một cân hai đồng, đừng nói dân chúng ta nghe vào mà sợ ngay cả công nhân tiền lương theo tháng cũng không đủ ăn."
Lâm Y Y: "Lương thực hút hàng, đồ ăn cho dù được ăn cơm cũng không còn cách nào."
Lương thị đã ra tháng, nghe Lâm Y Y tới thì vội đi ra khỏi phòng: "Chị dâu hai về rồi."
Lâm Y Y lấy sữa bột ra cho cô ta, tất cả có hai túi, mỗi túi khoảng 450 gram: "Cho Cát Tường, em thế nào rồi? Hồi phục tốt chứ?"
Lương thị cảm kích nhận sữa bột: "Trái lại em thật sự không có gì, mấy ngày nay, mẹ đều đang chăm sóc em. Mỗi ngày đều dùng trứng gà bổ thân thể, Cát Tường cũng đỡ hơn lúc mới sinh, đều tại em sữa ít, chông em đi tới chỗ anh Vương cũng không mua được sữa bột nào cả." Đây là cả hai bình sữa bột, một tháng đã hết sạch nhưng cũng phải ba mươi đồng. Lương thị nghĩ tới mà đau lòng không thôi, nhưng cô ta càng đau lòng con của mình hơn, thân thể của con trai yếu quá mình cũng không có đủ sữa nữa. Lâm Y Y cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: "Sau này sẽ tốt hơn." Trước kia lúc mình làm việc ở công ty, một cô gái chưa lập gia đình như cô ở chung với một đám phụ nữ, thật sự không có không gian trò chuyện. Giống như hiện tại, Lương thị thích nói về con cái, cô cũng không có con nên dĩ nhiên cũng không dám có hứng thú với chủ đề đứa nhỏ.
Trái lại là Lâm Ngũ Đệ kêu lớn lên: "Chị ơi... Anh bạn nhỏ nhặt được tiền xong rồi giao cho chú công an, chú công an nói thế nào vậy ạ?"
Lâm Y Y lập tức giơ ngón cái lên với cậu bé: "Chú công an nói, anh bạn nhỏ thật là tuyệt."
Lâm Ngũ Đệ nhếch miệng lên, phát ra tiếng cười thanh thúy, sau đó giơ ngón cái với Tiêu Thụy: "Đúng vậy đó, chú công an nói cháu thật tuyệt, cậu cũng rất tuyệt, chúng ta đều thật là tuyệt."
Tiêu Thụy: "Sau này cháu có nhặt được tiền thì nhất định sẽ giao cho chú công an."
Lâm Ngũ Đệ: 'Để chú công an khen thưởng hoa hồng nhỏ cho chúng ta."
Tiêu Thụy nói: "Hoa hồng nhỏ là cái gì?"
Lâm Ngũ Đệ: "Chính là là đóa hoa hồng nhỏ màu đỏ..." Cậu vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Y Y: "Chị ơi, hoa hồng nhỏ màu đỏ của em đâu?"
Lâm Y Y lấy từ trong bọc ra một cái túi tiên: "Cho em nè."
Lâm Ngũ Đệ loăn quăn chạy tới, nhận túi tiền của Lâm Y Y cho, sau đó mở túi tiên ra, bắt đầu lấy ra hoa hồng nhỏ màu đỏ: "Cái này là do dì nhà trẻ cho cậu, thường cho cậu hoa hồng nhỏ màu đỏ."
Tiêu Thụy mở to hai mắt: "Oa..."
Trong lòng những người bạn nhỏ, được người lớn thường cho cái gì đó là chuyện rất vinh quang, chắc là chuyện vô cùng lợi hại: "Cau Tiểu Ngũ à, cháu có thể sờ một chút không?”
Lâm Ngũ Đệ đưa hoa hồng nhỏ cho cậu bé: "Cháu sờ đi, không thể sờ tới nhăn nha."
Tiêu Thụy vội vàng lắc đầu: "Không đâu không đâu, cháu chỉ sờ chút thôi." Cậu bé nhẹ nhàng sờ lên, thận trọng và hơi hâm mộ. Sau khi sờ xong lại nói: "Cậu Tiểu Ngũ à, cậu thật là lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận