Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 459 Về đất liên 1

Chương 459 Về đất liên 1Chương 459 Về đất liên 1
Lâm Ngũ Đệ vừa nghe, nhất thời khổ sở: "Chị, sau này này em sẽ không nói chuyện cùng mọi người nữa, phiếu thịt và trứng gà nhà chúng ta cần phải mang đến Cung Tiêu xã đổi tiên."
Lâm Y Y nói: "Không chỉ có phải đổi tiền, còn phải làm thịt kho tàu cho Tiểu Ngũ ăn, để Tiểu Ngũ mau mau lớn lên.'
Lâm Ngũ Đệ nghe vậy, lộ ra một nụ cười, nụ cười trẻ con thuần túy lại đơn giản.
Tiêu Vũ thu dọn xong bàn ăn, lại rửa sạch bát, nhìn thấy ba người ở cửa tán gẫu, anh nói: "Có thể tắm rồi, mọi người ai trước tiên?"
Lâm Ngũ Đệ: "Em trước.'
Nói đến rửa ráy, Lâm Y Y muốn mua cho Tiểu Thập Nhất một cái bồn tắm. Thời điểm cô sinh Tiểu Thập Nhất là tháng 10 năm ngoái, hồi đó trời lạnh thoải mái, mãi cho đến hiện tại, Tiểu Thập Nhất đều dùng khăn mặt để rửa ráy, thế giới này không có điều hòa, Lâm Y Y không yên lòng thả cậu ở trong nước để tắm. Mà bây giờ lập tức sẽ đến tháng 6, Tiểu Thập Nhất cũng lớn hơn tám tháng, có thể ngồi tắm bên trong bồn, cho nên Lâm Y Y dự định đi mua một cái. Hệ thống thương thành có loại bán loại bồn tắm này, được làm bằng gõ, có điều cô hiện tại không dễ mua, cô quyết định đến thời điểm về nhà một chuyến, lúc trở lại thì mang theo, có thể nói lúc trước nhờ thợ mộc làm, chỉ là vẫn quên đi lấy.
Ngày hôm sau.
'Em Lâm... . Em Lâm... Lâm Y Y đang dùng cơm, nghe được âm thanh này quen tai, thật giống là Bối thị, cô vội vàng đi ra ngoài, vừa nhìn quả nhiên là Bối thị,'Chị Bối."
Bối Thị nói: 'Em Lâm, chị muốn đến sau núi kiếm củi, em đi không?"
Lâm Y Y sững sờ: "Đến sau núi kiếm củi?"
Bối Thị nói: "Dung đấy, củi của chúng ta đều là bộ đội phát, nhưng theo mức độ còn lại tốn tiền, cho nên vì để tiết kiệm tiền thì bình thường không đủ dùng đều sẽ đi đến phía sau núi kiếm, trên núi cây cối không thể chặt, nhưng củi gỗ có thể kiếm, ngọn núi này lớn như vậy thì có củi để lượm, em đi không?"
Lâm Y Y: "Đi đi đi." Như cô mỗi ngày đều phải nấu nước nóng rửa ráy người, một tháng củi được phát khẳng định không đủ dùng,'Chị chờ em một chút nha."
Bối thị: "Vậy chị ve nhà một hồi, chờ một lúc ở cửa lớn bộ đội chờ em."
Lâm Y Y: "Ai, được, cảm ơn chị Bối."
Lâm Y Y đổi một thân quần áo từ mấy năm trước, áo T-shirt vải bông màu xám và quần dài vải bông màu đen, phối hợp một đôi giày chạy đua màu đen, lên núi nhất định phải ăn mặc rộng rãi để vận động thoải mái một chút. Vốn là cô muốn xuyên giày vải, thế nhưng giày vải leo núi sẽ bị chọc thủng, cho nên thay đổi giày chạy đua. Tóc đen dài đến vai buộc lên, buộc thành một cái đuôi ngựa. Rất nhiều câu chuyện xuyên sách thì phụ nữ thường sẽ búi tóc, thế nhưng Lâm Y Y cảm thấy ở niên đại này mà búi tóc thật sự không thích hợp.
Lâm Y Y: "Tiểu Ngũ, chị và khách mời hôm qua đi ra sau núi kiếm củi, em ở nhà chăm sóc Tiểu Thập Nhất, chơi với Tiểu Thập Nhất, có thể không? Trên bàn ăn chị có làm bánh bí đỏ, nếu như em đói bụng có thể ăn."
Lâm Ngũ Đệ: "Chị, em cũng có thể đi kiếm củi." Lúc cậu còn ở nhà theo các anh trai đi cắt cỏ cho heo, kiếm củi, có gì mà chưa từng làm? Lâm Ngũ Đệ cảm giác mình làm việc là số một.
Lâm Y Y: "Nếu em cũng đi kiếm củi thì ai ở nhà chăm sóc Tiểu Thập Nhất?"
Lâm Ngũ Đệ nghĩ một hồi: "Chị, nếu không chị ở nhà nghỉ ngơi, để em đi kiếm củi." Cậu là nam tử hán, phải nhận trách nhiệm chiếu cố người nhà, cho nên chị chăm sóc con, cậu đi kiếm củi, vậy mới là đúng.
Lâm Y Y: ".... Em vẫn còn con nít, em ở nhà trông cháu, chị đi kiếm cui Liên quan đến chuyện đứa nhỏ có khóc hay không, Lâm Y Y không lo lắng, cô chưa từng nghĩ tới muốn nuông chiêu đứa nhỏ, tuy rằng cô sẽ làm tốt trách nhiệm lo cho đứa nhỏ tốt nhất, thế nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ cưng chiều đứa nhỏ. Hơn nữa Tiểu Ngũ và Tiểu Thập Nhất vẫn chơi cùng nhau, để bọn họ ở nhà cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, để ngừa lỡ như, Lâm Y Y vẫn định thời gian,'Chị hiện tại đi kiếm củi, đại khái khoảng nửa giờ sẽ trở lại, khoảng thời gian này trong nhà liền giao cho nam tử hán Tiểu Ngũ em."
Lâm Ngũ Đệ: "Được rồi, em nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Thập Nhất."
Lâm Y Y: "Chị trước đây dạy em em còn nhớ sao? Phòng bếp, bếp củi lửa và trên vách tường có công tắc điện mở đèn trong nhà em không thể đụng vào." Hiện tại là ban ngày, đứa nhỏ cũng không đụng tới điện có. Thế nhưng phòng bếp thì không nhất định, nói không chừng đứa nhỏ hứng thú dâng lên đi làm cơm. Tiểu Ngũ chưa từng làm cơm, Lâm Y Y cũng không tôn sùng chuyện để cho một đứa nhỏ bảy tuổi đi học làm cơm, mặc dù nói đứa nhỏ nhà nghèo sớm trưởng thành, nhưng hoàn toàn là bất đắc dĩ, mà để đứa nhỏ trưởng thành sớm cũng không nhất định phải làm cơm.
Lâm Ngũ Đệ: "Em đều nhớ."
Lâm Y Y: "Vậy thì tốt, chị đi đây."
Lâm Ngũ Đệ: “Dạ.
Lâm Y Y nhìn con trai phất tay một cái: "Thập Nhất tạm biệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận