Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 463 Ngày lễ thiếu nhỉ 3

Chương 463 Ngày lễ thiếu nhỉ 3Chương 463 Ngày lễ thiếu nhỉ 3
Đến sáu giờ rưỡi, Lý Tuệ đi ra chủ trì tiết mục: "Chào mọi người, ngày hôm nay là lần thứ ba viện bộ đội chúng ta tổ chức ngày quốc tế thiếu nhi, đầu tiên, chúc nhi đồng bộ đội chúng ta ngày lễ vui vẻ." Sau đó là tiếng vỗ tay vang dội. Đặc biệt là đám trẻ con nhìn thấy người lớn vỗ tay, bọn họ cũng theo vỗ tay.
Lâm Ngũ Đệ hiếu kỳ cực kỳ, cậu đây là lần đầu tiên tham gia tiết mục như vậy, rất hưng phấn.
Lý Tuệ: "Tiếp theo đây, xin mời mỗi người bạn nhỏ mang đồ ăn tới, sau đó vào chỗ, để đồ ăn lên bàn, nếu như người bạn nhỏ quá nhỏ, người thân có thể hỗ trợ."
Ở giữa sân có một cái bàn, những người bạn nhỏ để đồ ăn lên bàn, sau đó có thể cùng nhau ăn, rất thú vị.
Lâm Y Y bưng ra một bát khoai lang từ trong rổ, để Lâm Ngũ Đệ cầm lấy: "Đi đi, em và Vương Đạt cùng với Tiểu Cẩu Tử ngồi cùng nhau."
Lâm Ngũ Đệ: “Dạ.”
Bên này hai đứa bé của Bối Thị, ba đứa nhà Giang Thị, thêm vào Lâm Ngũ Đệ tổng cộng sáu người, liền có thể ngồi một bàn. Bọn họ xếp hàng tiến vào, sau đó để đồ ăn lên bàn, có mấy người bạn nhỏ đã bắt đầu ăn.
Lý Vượng Đạt: "Tiểu Ngũ, cậu mang theo cái gì vậy? Tôi có thể ăn không?" Cậu nhìn thấy khoai lang của Lâm Ngũ Đệ trong cái đĩa vàng rực rỡ nhìn qua ăn rất ngon.
lang của Lâm Ngũ Đệ trong cái đĩa, vàng rực rỡ, nhìn qua ăn rất ngon.
Lâm Ngũ Đệ: "Đương nhiên có thể, cậu ăn đi."
Sáu người bạn nhỏ quen thuộc từng người ăn xong điểm tâm. Khoai lang mềm, bên ngoài là một tầng rất giòn, người bạn nhỏ lần đầu tiên ăn rất yêu thích.
Tiết mục đầu tiên là văn nghệ do quân nhân biểu diễn, hát quốc ca.
Tiết mục thứ hai mới là các người bạn nhỏ bắt đầu biểu diễn, có người bạn nhỏ hát, có người bạn nhỏ khiêu vũ, tiết mục từng cái trôi qua, rốt cục đến phiên Lâm Ngũ De.
Lý Tuệ: "Tiếp theo là người bạn nhỏ Lâm Ngũ Quân biểu diễn, người bạn nhỏ Lâm Ngũ Quân năm nay bảy tuổi, tháng 9 nửa cuối năm sẽ trở thành học sinh tiểu học, chúng ta cho mời người bạn nhỏ Lâm Ngũ Quân”
Lâm Ngũ Đệ không sợ người lạ đi tới.
Lý Tuệ: "Người bạn nhỏ Lâm Ngũ Quân, em muốn biểu diễn tiết mục gì cho chúng ta vậy?"
Lâm Ngũ Quân: "Kể chuyện xưa và hát."
Lý Tuệ kinh ngạc: "A, em còn chuẩn bị hai cái tiết mục sao?"
Lâm Ngũ Đệ: 'Một, kể chuyện xưa và hát là cùng nhau." Lý Tuệ: "Vậy bây giờ mời em kể chuyện xưa đi, em muốn kể chuyện xưa gì vậy?"
Lâm Ngũ Đệ: "Chuyện xưa tên là không nhặt của rơi. Có một ngày, một con gà con nhặt được một đồng tiên trên đất, anh rất vui vẻ cầm tiền ve nhà cho mẹ gà xem, gà mẹ xem xong cũng rất vui mừng nói: Ai nhặt được tiền thì cho người đó. Con gà con được tiền lại được mẹ tán thưởng, hài lòng cực kỳ.
Ngày hôm sau, con gà con đem chuyện này nói cho bạn học nghe, vừa vặn, thầy giáo đại ngưu tiến vào phòng học, cũng nghe được lời nói của cậu. Sau đó thầy giáo cho mời gà mẹ tới trường học.
ỌC.
Gà mẹ đi tới trường học, thầy giáo đại ngưu nói bà ngồi xuống nghe giảng bài, gà mẹ tiện tay đặt cái bao sang một bên, con gà con ngồi ở bên cạnh chuẩn bị nghe thầy giáo nói. Nhưng kỳ quái chính là, thầy giáo đại ngưu cũng không giảng bài, mà là đi tới chỗ cái bao của gà mẹ, cầm lấy bao liền đi ra ngoài. Gà mẹ vội vàng gọi thây giáo lại: Thây giáo thây câm cái bao của tôi đi đâu vậy?
Thầy giáo đại ngưu nói: Gì mà là bao của bà, cái bao này là tôi mới vừa nhặt được ở trong phòng học, hiện tại nó thuộc về tôi.
Gà mẹ nhất thời tức giận: Ông là thầy giáo, lấy đồ của người khác mà lại nói nó thuộc về ông sao?
Thầy giáo đại ngưu mỉm cười nói: Tôi là học theo bà, không phải bà nói cho gà con rằng ai nhặt được liền là của người đó sao?
Gà mẹ nghe xong lời này nhất thời rất thẹn thùng. Cuối cùng thầy giáo đại ngưu trả lại bao cho gà mẹ, còn nói với bà: Nhặt được đồ vật phải trả lại người mất của, nếu như không tìm được người mất của, thì phải giao cho cảnh sát, tự mình giữ là không đúng." Kể xong chuyện xưa, Lâm Ngũ Đệ lại hát lên "Tôi ở bên lề đường, nhặt được một phân tiền, giao cho chú cảnh sát.. "
Mọi người nghe xong Lâm Ngũ Đệ kể chuyện xưa, lại nghe xong cậu hát, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được. Phụ huynh ở đây đều sửng sốt, bọn họ không phải nghĩ tới câu chuyện xưa mà là đứa bé này thật thông minh, kể chuyện xưa hay hát cũng điều biết.
Có điều, không thể không nói, chuyện xưa của Lâm Ngũ Đệ cũng cực kỳ tuyệt vời, mỹ đức không nhặt của rơi thật sự nên tuyên truyền.
Lý Tuệ vỗ tay: "Người bạn nhỏ, chuyện xưa của em kể giỏi quá, em hát cũng rất tốt."
Lâm Ngũ Đệ nhếch môi, cười một mặt kiêu ngạo: "Chuyện xưa là chị em kể cho em nghe, hát cũng là do chị dạy.'
Lý Tuệ biết chị của cậu là ai, cười nói: "Chị của em thật tốt, em cũng giỏi quá."
Lâm Ngũ Đệ: "Chị của em tốt nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận