Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 240 Qua tet

Chuong 240 Qua tetChuong 240 Qua tet
Tết âm lịch là ngày nhân dân cả nước thích ý nhất, dù là nông dân, công nhân hay là cán bộ, đều đoàn tụ cùng người trong nhà, tựa như giờ này khắc này, 13 người của nhà họ Tiêu đang phơi nắng, ngay cả Cát Tường mới hơn một tháng, cũng bị ôm ra, bởi vì không có gió, cho nên mới dám phơi nắng một chút. Hơn nữa ánh nắng mùa đông không nóng bức giống mùa hè, cho dù làn da trẻ con có non nớt đi nữa, cũng sẽ không phơi nắng hư.
Bây giờ Lương thị có con có tất cả, nhưng mặc dù trong lời nói đang cười, giữa mày vẫn nhíu lại.
Nhà họ Tiêu không có làm tiệc thôi nôi, mùa màng này không làm được.
Nói đến đầy tháng của Cát Tường, Lâm Y Y tặng hai gói 450 gam sữa bột, một tấm vải bông, còn nhà anh cả tặng 2 cân cháo, như thế khiến Lâm Y Y rất ngoài ý muốn.
Hồi tết năm trước, Lâm Y Y và Tiêu Vũ là tới vào ngày 28, Lâm Y Y chuẩn bị một đôi giày vải bông cho Tiêu Thụy và Tiêu Châu, giày vải đó không hư hại gì, giày vải của trẻ con không dùng bao nhiêu bông vải, cô cũng chỉ tiêu tiền mời người ta làm một chút, nhưng rất rẻ. Năm nay trái lại cô quên chuẩn bị, chủ yếu là cô trở về sớm hơn, lo chuẩn bị sữa bột cho đầy tháng của Cát Tường. Lúc này là giao thừa, mọi người ngồi phơi nắng, Lâm Y Y nghĩ tặng cái gì cho Tiêu Thụy và Tiêu Châu.
Dù cho là hiện đại hay là thời đại này, mâu thuẫn của người lớn là của người lớn, nhưng không thể giận chó đánh mèo lên trẻ con, hơn nữa một năm qua, cô với Te Cẩn Thái cũng không có mâu thuẫn, mà mặc kệ Tề Cẩn Thái muốn làm gì làm, ít nhất một năm này vẫn gió êm sóng lặng.
Cho nên tặng hai đứa bé cái gì đây?
Lâm Y Y vừa ngồi, cô cởi áo bông xuống, che trên đùi, vừa tự hỏi. Ngôi dưới ánh mặt trời, mặc áo bông có hơi nóng, để áo bông che trên đùi lại cực kỳ thoải mái.
Nghĩ như vậy, cô nhìn về phía Tiêu Thụy và Tiêu Châu. Đột nhiên, nhìn thấy tóc Tiêu Châu, cô nghĩ tới, đối với một cô bé như Tiêu Châu mà nói, tặng dây buộc tóc màu đỏ là tốt nhất. Vậy Tiêu Thụy thì sao? Thật ra muốn tặng thứ thực dụng không tốn tiền, lại không thể lãng phí.
Ngay lập tức Lâm Y Y lại nghĩ xong rồi, Lâm Ngũ Đệ có một cái nón giải phóng kiểu trẻ con, là món cô mua ở hệ thống thương thành, cũng tặng một cái cho Tiêu Thụy đội là được rồi.
Sau khi nghĩ xong rồi, Lâm Y Y đứng dậy.
Tiêu Vũ vừa thấy cô đứng lên, liên nhìn vê phía cô, giờ anh chỉ muốn nhìn chằm chằm cô, rất sợ cô xảy ra tình trạng gì, anh hiểu rõ chảy máu nhiều, rất dễ thiếu máu, thiếu máu sẽ choáng váng đầu, cho nên anh vẫn chú ý Lâm Y Y: "Làm sao vậy?"
Lâm Y Y nói: "Không có việc gì, anh ngồi đi, em vào trong phòng lấy chút đồ."
Tiêu Vũ: "Muốn uống nước đường đỏ không?" Không biết thế nào, vợ không uống nước đường đỏ, anh sẽ không an tâm, anh mong mỏi không thôi cô uống hết bình nước đường đỏ ấm áp.
Lâm Y Y: "Không cần."
Tiêu Vũ: "Nếu không thì em uống chút đi? Mẹ nói uống nước đường đỏ khá tốt."
Lâm Y Y: "..." Kéo cánh tay anh qua, bảo anh hạ người ngồi xổm xuống, sau đó ghé vào lỗ tai anh nói,'Anh đừng đột nhiên sợ sệt, uống nhiều quá cũng không tốt, gấp gáp đi tiểu, một ngày em phải chạy mấy lần vào nhà vệ sinh chứ?"
Tiêu Vũ: "... Vậy được."
Lâm Y Y không nhịn được cười trở về phòng. Chẳng qua, trở lại phòng, nhìn thấy quần lót phơi nắng ở cửa sổ bàn học, cô lại một lời khó nói hết. Mặt trời bên ngoài tốt như vậy, nếu quần lót phơi dưới ánh mặt trời, thế đã sớm gần khô rồi. Lâm Y Y: "Ai." Chờ khi cô đi ra ngoài, trong tay cầm hai món đồ khác nhau.
Người nhà họ Tiêu đều ở cùng một chỗ, nhìn thấy cô đi vào, cũng thấy cô đi ra, đương nhiên cũng thấy món đồ trong tay cô, mọi người tò mò.
Lâm Y Y ngồi bên cạnh Tiêu Vũ, vẫy tay với Tiêu Thụy và Tiêu Châu: "Tiểu Thụy, Tiểu Châu, các cháu lại đây, tết đến, thím hai còn chưa tặng quà tết cho các cháu đâu."
Tuy rằng tính cách của Tiêu Thụy và Tiêu Châu ngại ngùng, nhưng rất quen thuộc Lâm Y Y, mặc dù bọn chúng chỉ dám kêu một tiếng thím hai, bình thường không nói chuyện với Lâm YY nhưng cũng không sợ cô. Nghe Lâm Y Y gọi bọn chúng, hai chị em bước qua, trên chân còn mang giày vải năm ngoái Lâm Y Y tặng. Mùa đông lớn, đứa nhỏ không mang giày vải bông sẽ rất lạnh, nếu trong nhà có giày vải bông, cũng không cần nhất định phải để tới mùng một tháng giêng mới mang.
Tiêu Thụy, Tiêu Châu: Thim hai.
Lâm Y Y lấy hai cọng dây buộc tóc màu đỏ ra trước, dây buộc tóc nhỏ, không bắt mắt, cho nên vừa rồi mọi người chỉ lo vật tròn màu xanh biếc trên tay Lâm Y Y, trái lại không có nhìn đến dây buộc tóc. Lâm Y Y đưa dây buộc tóc màu đỏ cho Tiêu Châu: "Lần sau lúc cột tóc thì dùng cái này, bảo mẹ cháu cột đẹp chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận