Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 648 Mời cơm

Chương 648 Mời cơmChương 648 Mời cơm
Nghe Lâm Y Y nói như vậy, Tiêu Đại Cường thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tần Hương Cúc cũng thả lỏng tâm trạng, quả nhiên vợ thằng hai rất độ lượng.
Chuyện này nói xong, cả buổi chiều vẫn tương đối vui vẻ. Tiểu Thập Nhất đi học theo Lâm Ngũ Quân, Tiêu Vũ ngủ trưa một giấc, Lâm Y Y dẫn Tân Hương Cúc làm quen đường, giới thiệu với người trong quân đội. Tiêu Đại Cường không có việc thì làm, ngồi trong sân phơi nắng, sau đó vừa rãnh rỗi vừa xử lý chuyện trong sân nhỏ.
Lâm Y Y dẫn Tần Hương Cúc đi tới làm quen người trong viện, sau đó dẫn bà ấy đi tới trường học trong quân đội: "Nơi này là trường học trong quân đội, bên này là tiểu học, bên này là nhà trẻ. Trong quân đội, đứa nhỏ khá ít, cho nên con của người dân trong thôn trên đảo cũng được tới đây đọc sách, vậy cũng là người trong quân đội chăm sóc cho dân làng."
Tần Hương Cúc: "Việc này làm rất tốt, người bình thường không thể đi học, không có khả năng xây dựng trường học, mời không nổi giáo viên, phải nhờ tới quân đội thôi." Từ trên người Lâm Y Y, bà ấy biết được đi học là một nơi rất tốt, không chỉ bà, có thể nói là vì Lâm Y Y mà đại đội Đại Đường và đại đội Thượng Lâm chỉ cần người có dư dả thì sẽ đưa con gái đi học. Cho dù không hết trung học, không lên hết cấp ba, tiểu học cũng tạm được. Ai nói con gái không tốt chứ?
Nhìn nhà họ Lâm thử đi, con gái người ta tự mình nuôi lớn mấy đứa em trai, còn trả tiền cho bọn chúng đi học tới trung học, xây nhà riêng cho bọn chúng, tìm công việc cho bọn chúng, ai dám nói con gái không tốt? Con gái người ta rất tốt với nhà mẹ, còn đối xử rất tốt với nhà chồng.
Cho nên mới nói, thực lực một mình Lâm Y Y, khách quan mà nói là thay đổi được một chút tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Từ sau khi rời khỏi trường tiểu học, Lâm Y Y dẫn Tần Hương Cúc đi một chuyến tới trong thôn, trao đổi chút đồ. Tân Hương Cúc còn mua thêm một bó mía lớn, một bó mía lớn có chừng mười cây, hương vị ngọt, còn ngọt hơn cả đường. Lâm Y Y cũng mua hai bó, một bó để trong nhà mình tự ăn trong quân đội, một bó nhờ cha mẹ chồng đưa tới nhà họ Lâm bên nhà cô. Cô tặng đồ cho nhà mẹ chưa bao giờ muốn che giấu, nhà mẹ cô cũng thường cho cô thịt, đưa trứng gà này kia.
Ngày hôm sau, Tân Hương Cúc và Tiêu Đại Cường rời đi rồi, Tiêu Vũ đưa họ tới bến tàu, đưa mắt nhìn tới khi bọn họ lên thuyền.
Sáu giờ rưỡi, Tân Hương Cúc và Tiêu Đại Cường xuống bến tàu, sau đó mướn xe bò đi về đại đội sản xuất. Xe bò dừng trước đại đội sản xuất Thượng Lâm, dừng trước cửa nhà Lâm Đại Quân.
Cửa nhà Lâm Đại Quân mở rộng, xe bò dừng lại, động tĩnh lớn như vậy người trong nhà lập tức nhận ra. Lâm Trân đi ra nhìn thấy là Tân Hương Cúc, cô ấy nhiệt tình nói: "Thím tới rồi."
Tần Hương Cúc: "Ừ, ngày hôm qua chúng ta đi tới quân đội, tặng chút lương thực và rau dưa cho mấy đứa Nhất Nhất, vừa lúc trở về, con bé có đưa chúng ta chút đồ đưa tới nơi này của các cháu.'
Lâm Trân: "Ôi chao, sáng sớm hôm nay, Tứ Quân cũng đi tới bộ đội rồi, tặng chút thịt và trứng gà cho chị cả, mọi người còn chưa gặp nhau thì phải." Một bên tàu lớn như vậy, cho nên còn chưa gặp nhau.
Tần Hương Cúc: "Hoặc có lẽ do thời tiết quá tối, không chú ý tới." Buổi sáng mùa đông, sắc trời có hơi tối.
Lâm Trân lấy xong đồ, Tân Hương Cúc lại đưa cho cô ấy một bức thư: "Đây là Nhất Nhất nói thím đưa cho cháu."
Lâm Trân: "Cảm ơn thím, thím có rãnh thì tới nhà ngồi một chút."
Tần Hương Cúc: "Cháu khách khí rồi, chúng ta phải về trước đã."
Lâm Trân: "Dạ." Dõi theo bọn họ rời đi, Lâm Trân mở thư ra, Lâm Y Y bố trí chút đồ đều được liệt kê rõ. Lâm Trân vội vàng cầm những thứ đồ này đưa qua cho người ta. Cô ấy tặng chút rong biển, tôm và cá khô cho ông Ứng, sau đó cầm hai cây mía: "Ông Ứng ơi, Tiểu Song..."
Ông Ứng đang phơi thuốc, Ứng Song đang quét tước vệ sinh. Gần nửa năm rồi, hai ông cháu họ đều rất thích thôn này, người trong thôn rất nhiệt tình, ông Ứng xem bệnh cho bọn họ, không hề thu tiền thuốc, cho nên bọn họ sẽ đưa đồ ăn cho ông Ứng, đưa trứng gà. Trứng gà hay là cái gì quý trọng thì ông Ứng sẽ không nhận, rau thì thỉnh thoảng ông ấy sẽ nhận.
Ông Ứng: "Đây là cái gì vậy?"
Lâm Trân: "Ngày hôm qua, cha mẹ chồng chị cả đi quân đội, hôm nay họ về lại, đây là chị cả nhờ họ đưa đồ tới, cái này là cho hai người."
Ông Ứng: "Đồng chí Nhất Nhất quá khách khí rồi, vậy chúng tôi sẽ nhận."
Lâm Trân: "Nói gì vậy ạ, ba mươi tết là đêm đoàn viên, hôm nay buổi trưa ông và Tiểu Song tới nhà chúng cháu ăn cơm luôn nha?”
Ông Ứng: "Đi đi đi..." Ông ấy nhìn nhà họ Lâm không tệ, anh em nhà họ Lâm hòa thuận, đều người đàng hoàng. Lâm Trân cũng là một chị dâu tốt, nếu như cháu gái có thể gả vào một nhà như vậy, ông ấy có chết cũng yên tâm. Hơn nữa, ở chỗ này gần nửa năm, ông ấy cũng hỏi thăm rất nhiều chuyện nhà họ Lâm. Ví dụ như cha mẹ nhà họ Lâm còn ở hay không, lúc nạn đói, ví dụ như Lâm Y Y phát minh ra mấy món ăn trên bếp lò, ví dụ như kỹ thuật nuôi heo của cô rất tốt, vân vân. Một cô nhóc nhỏ như vậy lại nuôi lớn bốn đứa em trai thành người, ngày nay cũng rất quan tâm đứa em đã ra riêng, dĩ nhiên, cô sẽ không mượn danh nhà chồng để chiếm đoạt tài sản gì, đồng thời còn giúp nhà họ tạo ra hai vị trí công nhân. Một cô gái như vậy, ông Ứng rất yên tâm, cũng rất kính nể, cho nên, ông ấy cảm thấy cháu gái của mình có thể gả cho Tam Quân rất tốt. Trên không có nhà chồng, dưới chị dâu chung sống rất tốt, chỉ duy nhất là phải sống thật tốt với người chị chông tương đương với mẹ chồng kia, nếu như cháu gái ông gả vào nhà họ Lâm, chắc chắn ông ấy rất nhẹ nhõm. Hơn nữa, cháu gái ông có hiểu biết về y thuật, là một bác sĩ ở phòng khám trong thôn lại được người dân kính nể, cuộc sống này còn tốt hơn ở thành phố rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận