Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 512 Vị trí tổ trưởng

Chương 512 Vị trí tổ trưởngChương 512 Vị trí tổ trưởng
Phương Phương nói: "Không làm đâu, anh trai tôi chuẩn bị cho tôi rồi, lương thực của tôi cũng ở chỗ anh ấy. Mỗi lần anh tôi nấu cơm cũng sẽ chuẩn bị luôn cho tôi! Chuẩn bị roi nên sau nay cô cứ tự mình nấu cơm, không cân kêu tôi."
Tần Mai Mai nghe nói như vậy, trong lòng nặng nề, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Vậy được rồi." Phương Phương này có số thật tốt, xuống nông thôn cũng có anh trai đi theo mà cô ta thì sao? Chẳng những phải nhặt củi, gánh nước, nấu cơm đều tự mình mà làm? Nghĩ tới đây, Tần Mai Mai vẫn luôn thấy bất lực, thời tiết nóng như vậy còn phải đi nhặt củi? Cô ta cũng không muốn, còn phải gánh nước, một cô gái như cô ta làm sao có sức gánh nước nổi? Không được, cô ta phải tìm người tới giúp đỡ, tìm ai đây? Tần Mai Mai nghĩ ngợi, vẫn nên tìm nhóm thanh niên trí thức là thích hợp nhất.
Nhóm nam thanh niên trí thức tuy không quen biết, nhưng dù sao cũng là người đọc sách trong thành phố, Tần Mai Mai cảm thấy tìm người như vậy sẽ càng đáng tin cậy hơn một người quê mùa trong thôn, người dân quê càng đáng sợ hơn. Nghĩ tới đây, Tân Mai Mai lập tức tìm mục tiêu, bốn người thanh niên trí thức, Trương Hiếu Quân thì loại bỏ rồi, chuyện hôm nay rõ mồn một trước mắt. Mình té xỉu mà Trương Hiếu Quân chỉ lo chuyện nam nữ nên gọi phụ nữ tới cõng cô ta, có thể thấy được Trương Hiếu Quân là người có đầu óc, kiểu người như vậy sẽ không dễ lừa gạt. Phương Tào thì đang có Phương Phương, có lẽ cô ta cũng không chiếm được chút chỗ tốt nào, như vậy chỉ còn lại Trịnh Vọng Danh và Nhậm Thanh.
Liên quan tới tính toán của Tần Mai Mai thì không ai biết cả. Bên này, nhóm thanh niên trí thức cũng ăn xong một bữa thật ngon, mấy ngày nay, trên xe lửa họ ăn không ngon ngủ không yên, đến trong làng cũng không có bữa ăn ra hồn, hôm nay tôm hùm này coi như là khai vị cho bọn họ vậy.
"Đầu ở đây à?" Đội trưởng Lâm cam điếu thuốc đi tới.
Mọi người nhìn về phía đội trưởng Lâm, Trương Hiếu Quân đứng dậy: "Đại đội trưởng, ông tới rồi à?" Trương Hiếu Quân hoàn toàn là kẻ biết làm người. Mấy năm nay, tuy cuộc sống ở nhà cha mẹ nuôi tại nông thôn rất tốt, nhưng trong lòng của cậu ta vẫn biết rõ, đây chỉ là ăn nhờ ở đậu, cho nên cậu ta vô cùng hiểu cách nhìn sắc mặt người.
Đội trưởng Lâm nói: "Là như vầy, các thanh niên trí thức các cậu đều là người từ thành phố tới, người thành phố không hề giống người nông thôn chúng tôi. Tôi sợ mọi người không hợp, cho nên quyết định từ trong nhóm thanh niên trí thức các cậu chọn ra một người tổ trưởng, đặc biệt phụ trách và quản lý các thanh niên trí thức bên này, sau đó nhóm thanh niên có chuyện gì thì tôi cũng sẽ tìm tổ trưởng kia bàn bạc. Liên quan tới vấn đề tổ trưởng của các người, mỗi tháng, bên đại đội sẽ cho năm cân lương thực làm phụ cấp thêm."
Lời này vừa nói ra, trong lòng nhóm thanh niên trí thức lập tức rục rịch. Tạm thời năm cân lương lương thực chưa tính, dù sao tổ trưởng cũng là một người lãnh đạo nhỏ. Thời đại này, mặt mũi còn quan trọng hơn hơn lớp vải lót, đối với bọn họ mà nói, năm cân lương thực này còn chưa êm tai bằng cái danh hiệu tổ trưởng nữa đấy.
Đội trưởng Lâm nhìn bọn họ rồi nói: "Trong lòng các người có lẽ đã chọn được người thích hợp rồi chứ?"
Bốn thanh niên nhìn nhau, bọn họ dĩ nhiên dau muốn đề cử mình, nhưng vì trẻ tuổi, da mặt mỏng cho nên nhất thời, tất cả đều giữ im lặng.
Đại đội trưởng nhìn bọn không có mở miệng, nên hỏi trước: "Như vầy đi, tôi đề cử một người, để cậu ta làm một tháng thử! Nếu như người này làm không tốt công việc tổ trưởng, vậy tôi lại chỉ định người khác, các người cảm thấy thế nào?"
Mọi người gật đầu, không có ý kiến gì.
Đội trưởng Lâm vô cùng hài lòng với việc họ nghe lời mình: "Vậy cứ để Trương Hiếu Quân đảm nhiệm vị trí tổ trưởng này trước đi."
Cái tên đảm nhiệm vị trí tổ trưởng vừa ra tới, ngay cả Trương Hiếu Quân cũng ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, cậu ta phản ứng lại: "Cam ơn đội trưởng đã tin tưởng, tôi sẽ không khiến đội trưởng thất vọng."
Ngày hôm sau.
Bởi vì thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa, không có lên công, cho nên nhóm thanh niên trí thức không cần lên công luôn. Nhưng không cần lên công cũng đại biểu cho việc không có lương thực, dưới tình huống như vậy, ruộng đất sở hữu riêng trở nên quan trọng. Cho nên vị tổ trưởng Trương Hiếu Quân cho mượn cuốc và các công cụ khác và đưa những thanh niên trí thức này tới phần đất sở hữu riêng để khai hoang.
Đương nhiên, đất sở hữu riêng thuộc ve bọn họ, cho nên nếu không muốn di thì có thể không đi. Dù sao trồng ra lương thực cũng thuộc ve bọn họ. Còn chuyện các nam nữ thanh niên trí thức góp vốn với nhau, Trương Hiếu Quân cũng không xem xét tới, cậu ta cũng không thích phụ nữ đi làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận