Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 442 Cao cao

Chuong 442 Cao caoChuong 442 Cao cao
Lâm Đại Quân: "Lúc ăn cơm tối sẽ ăn khoai lang." Khoai lang có chút ngọt, cũng không cần món ăn khác. Nếu bây giờ không ăn bánh bao, để đến lúc ăn cơm tối thì ăn không ngon. Anh em nhà họ Lâm mấy năm qua đã có chút nếp sống bị Lâm Y Y ảnh hưởng, ví dụ như bọn họ không ăn đồ ăn để qua đêm,,...
Thôi Lượng: "Được rồi."
Lâm Y Y về đến nhà, trước tiên mua 70 cái sủi cảo ở hệ thống thương thành, sau khi làm xong sủi cảo, Lâm Ngũ Đệ từ nhà trẻ quay về, bởi vì Lâm Tứ Quân phải từ trường tiểu học của Đại đội sản xuất Thượng Lâm lại đây cho nên chậm một chút.
Lâm Ngũ Đệ: 'Oa, buổi trưa ăn sủi cảo sao?"
Lâm Y Y: "Đúng đấy, em đói bụng thì ăn trước, chị đi nhà cũ ôm Tiểu Thập Nhất trở về." Còn mang theo một bát canh sủi cảo, bên trong có 20 cái.
Lâm Ngũ Đệ: 'Chờ chị cùng ăn.
Khi Lâm Y Y về nhà cũ thì đụng phải Tê Cần Thái và Lương Thị, vào lúc này là thời gian tan tầm, tất cả mọi người về nhà ăn cơm trưa. Lương Thị và Tê Cần Thái cũng không phải là cố ý quay về cùng nhau, chỉ có điêu địa phương làm việc là như nhau, tan tâm vê cùng đi một con đường, cho nên nhìn như là đồng thời quay về, trên thực tế hai nhà rất ít gặp nhau. Lâm Tam Quân bán công việc bán cho phòng ba, Te Cần Thái liền náo loạn, đối với Lương Thị mà nói cũng không vui vẻ, thật giống phòng ba bọn họ có chút gì đó thì phòng lớn đều muốn cướp lấy.
Lương Thị: "Chị hai, chị từ thị trấn quay về sao?"
Lâm Y Y: "Đúng vậy, chị đi gửi đô cho Tam Quân, thuận tiện đi nhìn căn nhà trên thị trấn một chút, hơn một tháng không ở, lo lắng phát sinh một ít chuyện."
Lương Thị nói: "Chuyện này cũng đúng, không ai ở liền không yên lòng."
Đến nhà cũ, mọi người liền riêng biệt tiến vào bên trong sân, bởi vì có vách tường tách ra, cho nên đại viện trước đây của nhà họ Tiêu hiện tại đã là tiểu viện. Có điều cũng tốt, nửa bên sân thuộc về người lớn trong nhà vẫn rất lớn, nửa bên khác lại tách ra, là phòng lớn và phòng ba ngăn cách nhau, cho nên nửa bên kia liền hơi nhỏ.
Lâm Y Y mới đi vào sân, liền nhìn thấy bà nội Tiêu đang chơi đùa cùng với Tiểu Thập Nhất trong xe trẻ con."Bà nội, con đã trở vê, ngày hôm nay khổ cực cho bà."
Bà nội Tiêu: "Khổ cực cái gì, Tiểu Thập Nhất của chúng ta ngoan lắm, chỉ là nó không thấy con, cứ đi khắp nơi gọi Nhất ơi." Mọi người đều biết, Tiểu Thập Nhất gọi Nhất ơi là đang gọi Lâm Y Y.
Lâm Y Y: "Đúng vậy, may mà thằng nhóc này còn có lương tâm, nhận ra được mẹ nó."
Lâm Y Y cầm chén cho bà nội Tiêu: "Cái này cho bà ăn." Sau đó vừa nhìn về phía con trai mở to đôi mắt vô tội, Tiểu Thập Nhất, mẹ về rồi." Kết quả, cặp mắt to vô tội kia giống như ngâm vào nước, oa một tiếng khóc lên.
Lâm Y Y cũng không phải là người thấy con khóc thì sốt sắng hết cả lên mà vừa thấy đứa nhỏ khóc liền ngạc nhiên. Cô ôm con trai từ bên trong xe cho trẻ con ra, ôn nhu dỗ dành: "Là mẹ không tốt, lần sau mẹ đi nơi nào đều dẫn Tiểu Thập Nhất đi theo." Vừa nói, vừa hôn lên khuôn mặt nhỏ bé. Khuôn mặt nhỏ bé non mềm, cô thật sự muốn cắn trộm một miếng.
Tiểu Thập Nhất lập tức không khóc nữa, mang theo nước mắt nhìn mẹ, phảng phất đang suy tư trong lời nói của mẹ là thật hay giả. Lâm Y Y thấy vậy lại không nhịn được hôn mấy lần: "Con trai ngoan, con thật đáng yêu.”
Tiểu Thập Nhất nhìn mẹ mở nụ cười xán lạn: "Nhất ơi... “
Lâm Y Y: "Mẹ ở đây, chúng ta ngồi xe đẩy về nhà có được hay không?"
Tiểu Thập Nhất: " Nhất ơi... "
Lâm Y Y: "Thập Nhất ơi."
Tiểu Thập Nhất: "Nhất ơi... "
Lâm Y Y: "Tiểu Thập Nhất ơi."
Trong nháy mắt, đã đến cuối tháng năm.
Lâm Y Y đang thu dọn đồ đạc, Tiêu Vũ ôm Tiểu Thập Nhất đi ở trong sân, ngày mai bọn họ sẽ lên đảo.
Tiểu Thập Nhất đối với Tiêu Vũ rất xa lạ, nhưng cậu bé không sợ người lạ, hơn nữa rất yêu thích Tiêu Vũ, bởi vì Tiêu Vũ sẽ nâng cậu lên cao, lực cánh tay của Lâm Y Y không nâng cậu lên được.
Tiểu Thập Nhất còn chưa biết nói chuyện, thế nhưng có thể phát ra vài âm thanh, ví dụ như hiện tại: "Cao... cao cao... .' Sau đó là cười. Có điều giơ một lúc, Tiêu Vũ không giơ nữa. Tiểu Thập Nhất trong nháy mắt, không hiểu nhìn cha mình: "Cao. .. Cao cao..."
Tiểu Thập Nhất: "Cao... “
Tiêu Vũ: “Cha.”
Tiểu Thập Nhất: "Cao... “
Tiêu Vũ: “Nghe lời, gọi cha thì sẽ nâng con lên cao cao, gọi cha, gọi cha."
Tiểu Thập Nhất đỏ mắt lên, giấy giụa trong lông ngực Tiêu Vũ, sau đó hướng về sau lưng Tiêu Vũ đưa tay ra: "Nhất Nhất. . " So với hồi tháng 5, hiện tại cậu bé đã tám tháng, cũng có thể hô lên một hai chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận