Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 259 Cam on chong

Chuong 259 Cam on chongChuong 259 Cam on chong
Nghe Tiêu Vũ nói như vậy, Lâm Y Y cũng nhớ tới bà nội của cô, tài nấu ăn của mẹ cô không tốt lắm, trước đây cô còn ghét bỏ, thế nhưng cha cô ăn rất ngon, đối với cha cô mà nói thì có ăn là được. Bây giờ suy nghĩ một chút, cuộc đời này, những người bao dung mình đại khái cũng chỉ có cha mẹ, chỉ có cha mẹ mới mặc kệ mình dù ghét bỏ thế nào đi nữa, bọn họ đều trước sau cười híp mắt, thật giống như vĩnh viễn không sẽ bị tổn thương vậy.
Lâm Y Y biết, tính cách của cô không tốt lắm, khả năng là vì cô là con gái một trong nhà, tính cách khi cô ở bên ngoài sẽ khắc chế, khiêm tốn một chút, thế nhưng ở nhà thì tính cách không tốt, mẹ cô nói tính cách cô kém, thật ra cô cũng biết, lúc mẹ cô nói ra chỉ là ăn nói ngang ngạnh.
Chữ mẹ kia, thời khắc này nhớ tới, lại vĩ đại như vậy.
Nước mắt rơi xuống không ứng phó kịp, mặc dù biết chính mình sẽ trở lại, nhưng cô đột nhiên rất nhớ nhà, nhớ bà nội, nhớ mẹ.
Tiêu Vũ nhìn vợ mình đột nhiên khóc sợ hết hồn, vội vàng sốt sắng mà võ vỗ lưng cô: "Lam sao vậy?"
Lâm Y Y nhào vào trong lồng ngực anh, khóc bù lu bù loa: "Em nhớ mẹ hu hu.. "Me cô ngốc ngốc, nấu ăn không ngon, luôn thúc ép cô kết hôn, cô vẫn luôn ghét bỏ. Nhưng Lâm Y Y biết, ở trong lòng cô, mẹ là tất cả, đó là người cô đồng ý dùng tính mạng để yêu.
Tiêu Vũ nghe được cô nhắc đến cha mẹ vợ, cũng không biết phải làm như thế nào, cha mẹ vợ đã chết rồi, nếu như còn sống, anh còn có thể đón cha mẹ vợ đến ở mấy ngày, thế nhưng người đã chết, anh cũng không có cách nào, anh chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của cô: "Chờ đến tiết Thanh Minh, đốt thêm nhiều tiền giấy cho ba mẹ em."
Hết thảy thương cảm của Lâm Y Y trong phút chốc không còn. Mặc dù biết anh đang nói đến cha mẹ của Lâm Đại Nha, thế nhưng nghĩ đến mẹ của mình, Lâm Y Y không biết làm sao, đột nhiên muốn cười. Cô từ trong lông ngực của anh đi ra: "Được."
Lâm Ngũ Đệ dùng thìa ăn bánh trôi, khi thì dùng ánh mắt nhìn anh chị, cậu không hiểu, cái này ăn ngon như vậy, anh chị làm sao lại khóc cơ chứ? Không nghĩ ra, cậu dùng thìa múc một viên bánh trôi: "Chị, ăn." Ăn ngọt vào thì sẽ không khóc.
Lâm Y Y nhìn thìa của cậu dính nước bọt: "... Chị không đói bụng, Tiểu Ngũ ăn đi, Tiểu Ngũ thật ngoan."
Lâm Tiểu Ngũ được khen ngợi, liền một câu khách khí cũng không có, lập tức nhét vào trong miệng của mình.
LâmYY:”"..
Sau bữa cơm chiều, Tiêu Vũ dùng nước nóng rửa chén, Lâm Y Y dẫn Lâm Ngũ Đệ ở trong sân tiêu cơm. Chờ Tiêu Vũ rửa sạch bát, anh dẫn Lâm Ngũ Đệ đi chơi, chơi một lúc, hai người đi rửa ráy, trước tiên Tiêu Vũ dùng nước nóng rửa ráy cho Lâm Ngũ Đệ, sau đó lại dùng nước lạnh tắm cho mình, tắm xong, ôm cậu vào phòng khách, dỗ cậu ngủ, sau đó Lâm Y Y đi tắm rửa.
Buổi tối cậu bé lại chơi một lúc, cộng thêm khí trời lạnh, tắm rửa sạch sẽ rồi tiến vào ổ chăn, rất nhanh sẽ ngủ. Tiêu Vũ trở vê phòng, nhìn thấy Lâm Y Y đã nằm ở trên giường. Anh vô cùng thân bí lên giường: "Vợ."
Lâm Y Y: "Hả?" Có một loại dự cảm xấu, không phải anh lại phiền phức muốn dùng năm ngón tay chứ?
Tiêu Vũ tìm kiếm trong túi quần, sau đó duỗi ra một nắm đấm: "Cho em." Thời đại này đồng hồ đeo tay không có hộp đóng gói, chỉ có điều tay Tiêu Vũ lớn, lúc lấy ra, anh nắm chặt đồng hồ đeo tay, Em xem một chút."
Lâm Y Y kinh ngạc trợn to hai mắt, không nghĩ tới người đàn ông này còn có thể lãng mạn như vậy, ngẫm lại ngày hôm nay là tiết nguyên tiêu, miễn cưỡng cũng có thể tàm tạm gọi là ngày dành cho nam nữ. Cô tò mò hỏi: "Là cái gì vậy?"
Tiêu Vũ: “Tự em xem.”
Lâm Y Y nhìn dáng vẻ anh rất thần bí, bắt đầu gỡ ngón tay, đẩy ra một ngón tay liền lộ ra dây đồng hồ, Lâm Y Y có chút bất ngờ: "Anh mua đồng hồ đeo tay sao?"
Tiêu Vũ thấy cô đoán được, trực tiếp buông ra mấy ngón tay sau: "Tặng cho em."
Lâm Y Y nhìn anh.
Tiêu Vũ: "Em đã nói, em yêu thích đàn ông cất giấu tiền riêng, sau đó len lén tặng quà cho em, có thích không?”
Lâm Y Y gật đầu: 'Yêu thích." Yêu thích phần tâm ý này của anh, không nghĩ tới anh vẫn nhớ,'Cảm ơn anh. . . cảm ơn chồng."
Tiêu Vũ vẫn luôn bị gọi là anh Vũ, lần đầu tiên được nghe cô gọi là chồng, trong lòng có cảm giác bay lên khó diễn tả thành lời, còn có thỏa mãn, lại có kích động.
Lâm Y Y nhìn anh không nhúc nhích, nhào tới ôm lấy anh: "Chồng ơi. . Cô ôm cổ anh, hôn loạn xạ lên mặt anh.
Cho nên tối hôm đó, cô lại cống hiến năm ngón tay một lần.
Tiết Nguyên Tiêu qua đi, trường học chính thức khai giảng, sau khi Lâm Y Y và Tiêu Vũ thương lượng, từ mùng một của nửa học kỳ sau, trực tiếp học lên đến nửa học kỳ sau của lớp 9, tri thức cấp hai đối với cô mà nói không khó khăn, cho dù cô đã tốt nghiệp rất nhiêu năm, chân chính khó khăn chính là tri thức toán học cấp hai, rất dễ dàng quên mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận