Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 287 Mặt mũi

Chương 287 Mặt mũiChương 287 Mặt mũi
Lâm Y Y: "Vậy uống nước ngọt nhé, nước ngọt đặt ở trong thùng bên trong nước giếng, ngâm lạnh lạnh, vị cũng rất ngon."
Tiêu Vũ: "Được."
Lâm Y Y: "Đại Quân, lấy nước ngọt ra, cho anh rể các em mở."
Lâm Đại Quân: "Dạ."
Lâm Ngũ Đệ: 'Uống nước ngọt... Uống nước ngọt... Em có thể uống một chai."
Tiêu Vũ nghe vậy, sờ bụng cậu một phen.
Lâm Ngũ Đệ nhìn anh, phát ra tiếng cười trong vắt.
Khui nước ngọt, mỗi người rót một chén, Lâm Ngũ Đệ nhịn không được, uống trước một cái ngụm nhỏ, Lâm Đại Quân, Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân không hề động, bọn họ ba nếm qua khổ, cho nên vô cùng gìn giữ thức ăn, nhất định phải chờ đồ ăn lên mới ăn, như thế vừa nhấm nháp mỹ vị của nước ngọt, vừa nhấm nháp đồ ăn ngon miệng.
Lâm Y Y cũng không để bọn họ chờ, lập tức mở nắp nồi, để tôm hùm ra khỏi nồi.
Mũi Lâm Tam Quân giật giật: "Thơm quá."
Khó có khi khiến cậu ta mở miệng quý, Lâm Y Y còn có hơi tự hào: "Cũng không phải là thơm thôi sao? Con tôm Đại Hung này có thể ăn hai tháng, tháng tám tháng chín đều là mùa tôm Đại Hung sinh sôi nảy nở ngập tràn, đến lúc đó các em đi câ, cậu lại đây chị nấu cho các em."
Lâm Tứ Quân: "Cũng không được bao lâu đâu, giống như năm trước, tất cả mọi người biết tôm Đại Hung có thể ăn, đều tranh nhau câu." Nói đến cái này, Lâm Tứ Quân có chút nổi giận, rõ ràng là nhà bọn họ phát hiện trước, kết quả luôn bị mọi người cướp đi.
Trong lời nói của đứa trẻ vô cùng giận dữ, khiến cho Lâm Y Y dở khóc dở cười: "Đây là tài nguyên công cộng của mọi người, em có thể cậu, đương nhiên mọi người cũng có thể, cùng nhau ăn mới có hương vị. Dù cho mọi người bỏ mặc không câu, chúng ta cũng không câu hết."
Lâm Tứ Quân: "Em biết, em nói vậy thôi." Ngược lại Lâm Tứ Quân không có ác ý, chẳng qua là châm chọc thôi.
Tiêu Vũ: "Năm nay ao cá trong đại đội cũng có cá, đợi cuối năm, trong nhà có thể phân được vài con.”
Nói đến cá, Lâm Y Y đi vào thời đại này, còn chưa nếm qua cá: "Cá thu vào mùa đông sao?"
Tiêu Vũ: "Không phải, cá thu vào mùa xuân, đào cá nước ngọt. Nhưng cuối năm đã là đầu xuân, hơn nữa vì tết nên ăn ngon một chút, cho nên ngày bắt cá sẽ rơi vào hai mươi lăm, hai mươi sáu."
Lâm Y Y: "Thì ra là thế."
Bữa cơm trưa này, ba cân tôm hùm, ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, dù là các em trai nhà họ Lâm, hay là Tiêu Vũ, đều cảm thấy được vẫn không đủ ăn.
Lâm Y Y: "Buổi tối có bia, em làm nhiều một chút."
Tiêu Vũ: "Vất vả rồi."
Lâm Y Y: "Ở đây còn có hơn ba mươi cân tôm hùm mà, không chỉ ăn một bữa tối, để ngày mai ăn cũng có thể. Đúng rồi, anh có muốn đãi đồng nghiệp không? Nếu muốn đãi có thể dẫn đến, buổi tối có thể ăn một bữa thoải mái." Lúc ăn tôm hùm, tốt nhất có mấy người bạn ở bên, vừa tâm sự nói chuyện, vừa ăn tôm hùm, thế mới sướng.
Hoàn cảnh hai năm trước không tốt, tất cả mọi người sẽ không mời bạn bè vê nhà, năm 62 mới dịu đi. Lâm Y Y nhớ tới một chuyện: "Anh đến cục công an cũng sắp hai năm, còn chưa từng mời khách, nếu không thì tối hôm nay mời mọi người đến ăn một chút? Vừa lúc trong nhà cũng có đủ nhiều tôm, một người một mâm chiêu đãi cũng sẽ không có vẻ quá ít, em lại chuẩn bị rau dưa, hầm canh."
Tiêu Vũ nghĩ một hồi, anh cũng không để ý vê mặt tình cảm của những người này, hơn nữa, về nhiệm vụ anh đổi ngành lần này đã có manh mối rồi, anh suy nghĩ cũng đã hai năm, anh phải triệu về quân đội, nhưng nhìn thấy người vợ suy nghĩ vì anh, sắp xếp ti mỉ, trong lòng anh cảm thấy rất thỏa mãn, cũng không muốn từ chối ý tốt của cô, dù cho anh không muốn cô mệt mỏi như vậy. Tiêu Vũ: “Được, anh sẽ mời một vài người trong cục, có lẽ có mười người." Thật ra, bình thường người mới đến đơn vị, đều sẽ mời người trong ngành ăn cơm, đây đều là thói quen được truyền xuống, cho nên Tiêu Vũ mời mọi người đến ăn cơm, thật ra cũng không quá mức.
Lâm Y Y: "Cam đoan sẽ không đánh mất mặt mũi của phó cục trưởng Tiêu anh đâu."
Tiêu Vũ nói: "Thứ như mặt mũi, cho dù không dựa vào mấy thứ đó, chồng của em cũng kiếm về được. Nhưng mà... Cám ơn em suy nghĩ thay anh." Có thể kiếm về được hay không là một chuyện, trong lòng vợ có anh hay không là một chuyện khác.
Trước khi Tiêu Vũ đi làm, lại uống một chén canh đậu xanh.
Buổi tối đồng nghiệp muốn tới của Tiêu Vũ, có mười người, tính cả anh em nhà họ Lâm và Lâm Y Y, một bàn là hết mức ngồi, cho nên Lâm Y Y dẫn các em trai đến trạm phế phẩm một chuyến, lúc trở về, các em trai nhà họ Lâm khiêng một cái bàn. Cái bàn là bàn cũ được sửa mới, trạm phế phẩm sơn nước sơn, nhưng với tình huống của Lâm Y Y mà nói, cái bàn dài này đã để yên một thời gian rất lâu, mùi nước sơn phía trên đã sớm tan.
Lâm Y Y: "Đại Quân và Tam Quân rửa sạch tôm hùm còn lại, Tứ Quân giúp chị gọt vỏ khoai tây."
Các em trai nhà họ Lâm: “Dạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận