Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 60 Nghi xau

Chuong 60 Nghi xauChuong 60 Nghi xau
Lâm Y Y nghe Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân nói chuyện, cô cũng hiểu được tính cách của hai đứa này, bên trong kịch bản thì bọn chúng đều thật sự là kẻ vong ân phụ nghĩa, nhưng bọn chúng là học theo người ta. Bọn chúng thấy Lâm Nhị Quân nói thế nào, bọn chúng sẽ học theo thế đó, nói cho cùng đều là vì tự ti, tìm chỗ tốt cho mình. Nếu như mình không lấy được chỗ tốt thì sẽ xoay người bán đứng Lâm Nhị Quân.
Chủ nhiệm Dương có được tin tức ve Đường Sắt của nhà họ Đường từ Lâm Đại Quân, nên thuận tiện nói: "Được, tôi biết rôi, Đại Nha, liên quan tới chuyện bán máu, cháu và các em mình đừng nói chuyện này ra ngoài, quy định của công xã chúng ta là không cho phép bán máu, đây là phạm pháp, sẽ bị phê bình, có biết không?”
Lâm Đại Quân nghe xong thì giật nảy mình: "Vậy chị gái cháu phải biết làm sao? Chị ấy đã bán một lần rồi, chủ nhiệm à, ông không nên phê bình chị gái cháu được." Lúc này Lâm Đại Quân coi như vẫn còn lương tâm, cộng thêm mấy ngày nay, Lâm Y Y dẫn theo bọn câu tôm hùm, trong lòng Lâm Đại Quân, cảm giác chị em cũng không tệ lắm, đối với khoảng thời gian này cậu ta vẫn thấy khá hài lòng.
Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân cũng lo lắng nhìn chủ nhiệm Dương, chủ nhiệm Dương nói: "
Chỉ cần cháu không nói ra ngoài, tôi sẽ nói tốt với xã trưởng." Ông ấy cũng chỉ hù dọa bọn họ một chút, lo lắng bọn họ nói ra chuyện quan trọng như vậy. Còn chuyện Lâm Y Y bán máu đã từng nói trong thôn, có lẽ đại đội trưởng chỉ sợ cũng chú ý nhiều hơn một chút.
Lâm Y Y: "Cháu cam đoan là sẽ không nói ra ngoài cam đoan với mặt trời của cháu "
Lâm Y Y: Cháu cam đoan là sẽ không nói ra ngoài, cam đoan với mặt trời của cháu.
Lâm Đại Quân và mấy người em trai của nhà họ Lâm cũng cam đoan theo.
Chủ nhiệm Dương nói: "Vậy các cháu về nhà đi, có cái gì khó khăn thì tới công xã, công xã là công xã của mọi người, cũng là vì nhân dân phục vụ."
Lâm Y Y nói: "Cảm ơn chủ nhiệm, chủ nhiệm ông thật sự là người tốt mà."
Chủ nhiệm Dương chạy xe đạp rời khỏi.
Mấy người Lâm Y Y trở vê nhà họ Lâm cũng đã sắp giữa trưa, thế là bắt đầu làm cơm trưa, cơm trưa là hai bát trứng chưng với khoai lang, Lâm Y Y để Lâm Đại Quân trông coi, còn mình cam theo hai quả trứng đi ra cửa. Lâm Y Y đi tới nhà bác sĩ Lâm, hôm qua chuyện cô làm bộ té xỉu ở nhà đại đội trưởng chắc chắn bị bác sĩ Lâm phát hiện, dưới ánh mắt quan sát của bác sĩ Lâm, hai người đã đối mắt với nhau, mặc dù ánh mắt của cô lập tức nhắm lại nhưng bác sĩ Lâm làm một bác sĩ chắc chắn biết sự khác lạ của cô, chỉ là bác sĩ Lâm không có vạch trần, mặc kệ người kia có vì nguyên nhân gì, cô đều muốn thể hiện sự cảm ơn. Huống chị, lân thuốc Đông y này vẫn ghi nợ, bác sĩ Lâm rộng lượng cho bọn họ ghi nợ, nếu như mình không có tiên mà còn nợ nữa vậy bây giờ đã có tiền thì chắc chắn phải trả lại, Lâm Y Y không thích ghi nợ, trừ phi bản thân không còn cách nào nữa. Lâm Y Y tới nhà bác sĩ Lâm, không có vào cửa mà đứng ở trong sân kêu lên: "Bác sĩ Lâm có ở đây không?" Sân nhà bác sĩ Lâm có rất nhiều thuốc được phơi, mùi thuốc ngửi qua rất dễ chịu.
Vợ Lâm Chính Đức là Khâu thị đi ra: “Là Đại Nha à, mau vào đi, chú cháu bên này."
Lâm Chính Đức nói: "Là Đại Nha à, thân thể thế nào rồi?"
Lâm Y Y: "Thân thể đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn bác sĩ Lâm. Bác sĩ Lâm à, cháu tới trả tiền thuốc, trả tiền thuốc ngày hôm qua cho chú đây."
Lâm Chính Đức: "Vậy ba đồng được rồi."
Lâm Y Y lấy ra ba đồng, sau đó lại đặt thêm hai cái trứng gà vào chung rồi nói với Lâm Chính Đức: "Bác sĩ Lâm, thân thể của cháu không tốt, lại gây thêm phiền phức cho chú rồi, thật sự xin lỗi. Hôm qua... Chuyện ngày hôm qua, cháu cũng cảm ơn chú."
Lâm Chính Đức nhận ba đồng tiền xong, nhưng không có nhận hai cái trứng gà: "Trứng gà lấy về cho người nhà cháu bồi bổ thân thể đi, nhà chúng ta có trứng gà rồi." Nói xong, ông ấy lại dừng một lúc: "Đại Nha, hôm qua cháu không muốn em trai cháu làm con nuôi ở trên thị trấn, cho nên mới tẻ xỉu hả?" Đây là vấn đề mà Lâm Chính Đức tự hỏi rất nhiêu, một người chị vì em trai mình bị người trên thị trấn nhận nuôi, cho nên mới làm bộ té xỉu, nhưng không còn cách nào, em trai quá quyết tâm nên chị gái mới té xỉu, nhưng vẫn phải đi làm giấy tờ.
Trong lòng Lâm Chính Đức cảm thấy Đại Nha chính là một đứa nhỏ ngoan. Theo đó, thì Lâm Nhị Quân lại không để ý tới chuyện chị gái té xỉu, vẫn nhất quyết muốn đi lên thị trấn, cái này không tốt chút nào.
Lâm Y Y: "Đúng vậy, cháu không muốn để Nhị Quân đi thị trấn. Cha mẹ đã đi rồi, cháu không muốn em trai... Cháu không muốn người bên trong nhà tách ra."
Lâm Chính Đức: "Đại Nha, cháu là một đứa nhỏ ngoan, nhưng chú hy vọng cháu hiểu rõ, có một số việc phải dũng cảm đối mặt, té xỉu cũng không thể giải quyết mọi chuyện cần thiết được, cháu hiểu chưa?"
Lâm Y Y: "Cháu hiểu rồi, cháu cho rằng cháu té xỉu, Nhị Quân sẽ... Nhưng em ấy vẫn như vậy...
Bác sĩ Lâm, vậy cháu trở về nha."
Lâm Chính Đức cười: "Ừm."
Lâm Y Y cầm theo hai cái trứng gà đi về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận