Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 53 Càng ngày càng tốt

Chương 53 Càng ngày càng tốtChương 53 Càng ngày càng tốt
Đại đội trưởng: "Vậy tôi làm chứng minh cho Nhị Quân?"
Chủ nhiệm Dương: "Làm đi, có người trong thôn các ông làm chứng, ông cũng hỏi rõ tình huống, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt."
Đại đội trưởng nói: "Tôi hiểu."
Lâm Nhị Quân kéo kéo đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, gần đây có đồn công an, chú có thể làm ở đây không?" Cậu ta lo lắng sau khi trở vê, chị tỉnh lại sẽ không đáp ứng.
Đại đội trưởng: "Chuyện này... Chú không mang con dấu, thư giới thiệu cũng chưa viết."
Lâm Nhị Quân sợ hãi nhìn vê phía chủ nhiệm Dương.
Chủ nhiệm Dương nói: Di thấy đứa nhỏ này thiện lương, anh chị em yêu thương nhau, ta làm chứng minh cho cháu. Lúc đại đội các ông đến lại bổ sung hồ sơ chuyển hộ khẩu sau là được."
Đại đội trưởng: "Cảm ơn chủ nhiệm Dương, thật sự là phiên phức ngài."
Chủ nhiệm Dương: "Không có gì, chúng ta là cán bộ, cán bộ phải phục vụ nhân dân, chỉ cần nhân dân có thể sống tốt, dù là một hai người, chúng ta đều cao hứng."
Đại đội trưởng nói: "Còn không phải sao, chủ nhiệm Dương thật là có giác ngộ."
Chủ nhiệm Dương: "Là chủ tịch xã Trình của chúng ta lãnh đạo tốt."
Đại đội trưởng khen chủ nhiệm Dương vài câu thì cùng chủ nhiệm Dương làm chứng minh, mang Lâm Đại Quân, Lâm Nhị Quân đến đồn công an. Đồn công an làm thủ tục di chuyển hộ khẩu, lúc này chưa có thủ tục phức tạp nên rất nhanh.
Chờ bọn họ trở lại đại đội đã là ba giờ chiều.
Đại đội trưởng trở về nhà, Dương Quế Lan còn đang ở nhà đại đội trưởng, tán gẫu với vợ ông ấy.
Thấy bọn họ về, vợ đại đội trưởng nói: "Sự tình thế nào rồi?"
Đại đội trưởng nói mọi chuyện một lần: "Vấn đề này tôi muốn biết ngọn nguồn, vợ Đại Phúc là người trung gian, Đại Quân coi như là nhân chứng, vợ Đại Phúc và Đại Quân ký tên đi.'
Dương Quế Lan: "Được." Vừa nói, bà lấy ra 200 đồng. "Đây là họ hàng tôi cho, tiền này anh gửi cho Đại Nha, con bé này... cũng đừng bướng bỉnh như vậy, cũng nhắc con bé không nên giận Nhị Quân, dù sao Nhị Quân cũng là quan tâm người nhà."
Đại đội trưởng thu tiền.
Lâm Đại Quân và Lâm Nhị Quân đều nhìn chằm hai trăm đồng kia. Lâm Đại Quân là cao hứng, trong nhà thêm 200 đồng, đến lúc chị lấy chồng, cậu ta là anh cả, số tiền này đều giao cho cậu ta giữ. Lâm Nhị Quân thì nghĩ, trước đó lúc thím Quế Lan nói muốn Ngũ De, chị còn nói không cần tiền, tiền để cho Ngũ Đệ mang đi, bây giờ chị còn chưa tỉnh lại, tiền ở trong tay đại đội trưởng, nếu chị tỉnh lại, tiền này nhất định để cho mình. Cậu ta vắt óc nghĩ, nghĩ phải làm sao mới có thể cầm được 200 đồng này.
"Nhị Quân đừng đi... Nhị Quân..." Tiếng Lâm Y Y khẩn trương từ trong nhà truyền đến.
Lâm Đại Quân: "Chị." Cậu ta chạy vào phòng đầu tiên. Mặc dù là phòng con gái đại đội trưởng, nhưng vì chỉ có một mình Lâm Y Y nằm, cho nên cậu ta không cần kiêng kị. Sau đó, đại đội trưởng, vợ đại đội trưởng mấy người tới. Có phụ nữ, đại đội trưởng cũng sẽ không cần quá tránh né.
Lâm Y Y làm bộ có chút mê mang nhìn Đại Quân: "Đại Quân?" Sau đó cô lật người xuống giường. Nhị Quân... Nhị Quân đâu?”
Thấy Lâm Y Y khẩn trương với mình, Lâm Nhị Quân có chút để ý, cậu ta vội vàng đi qua: "Chị, em ở đây."
Nói thật, nếu là bản thân Lâm Y Y nhất định không phân biệt được hai đứa sinh đôi ai là ai, nhưng nguyên chủ phân biệt được cho nên cũng truyền cho cô.
Thấy Lâm Nhị Quân, Lâm Y Y vội vàng ôm lấy cậu ta: "Nhị Quân, em vẫn ở đây, quá tốt rồi, vừa rồi chị mơ thấy em ngồi xe đạp đi, chị đuổi theo sau, một mực gọi lớn, em cũng không nghe."
Nghe Lâm Y Y nói vậy, mấy người đại đội trưởng cảm thấy có chút chua xót.
Đại đội trưởng hít một hơi: "Đại Nha, hộ khẩu Nhị Quân đã dời ra rồi."
Lâm Y Y: "Cái gì? Là sao? Cháu không đồng ý, cháu chưa đồng ý sao hộ khẩu Nhị Quân có thể dời đi?"
Đại đội trưởng nói: "Đại Nha, Nhị Quân đã đồng ý, nhà cháu không có người lớn, Nhị Quân có thể tự quyết định, nhưng chú biết cháu nghĩ gì, cho nên chú đã xin chủ nhiệm Dương ở hợp tác xã quyết định, ông ấy nói, Nhị Quân thiện lương, yêu thương anh chị em, mà còn có thể được người trong sạch nhận nuôi cũng là Nhị Quân may mắn, cho nên hợp tác xã mới làm chứng minh. Đại Nha, cháu nghĩ thoáng chút, Nhị Quân ở lại đây cũng không có tiền đồ, nhưng nếu lên huyện, về sau có tiên đồ, còn không phải có thể chăm sóc mấy đứa sao?"
Lâm Y Y nghĩ thầm, sao có thể? Để tên vong ân bội nghĩa Lâm Nhị Quân chăm sóc mình? Nó không quay đầu tính kế bọn họ đã tạ trời Phật.
Đại đội trưởng lại lấy ra 200 đồng: "Đại Nha, đây là 200 đồng, thím Quế Lan giao cho chú, vốn chú định đợi cháu tỉnh lại thì cho thêm, giờ cháu đã tỉnh, chú cho luôn, cháu dùng tiên này mua chút lương thực, cho mấy đứa Đại Quân đi học, kiểu gì sau này cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận