Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 195 Khoc ao ao

Chuong 195 Khoc ao aoChuong 195 Khoc ao ao
Nếu như lúc bọn họ vừa tới thị trấn, Tiêu Vũ nói ra, Lâm Y Y khẳng định không đồng ý. Thế nhưng hiện tại, sau khi cô dự định sang năm để em trai nhà họ Lâm đi học, cô cảm thấy để cho bọn họ vào ở cũng rất ổn, chí ít Lâm Ngũ Đệ sẽ không cô quạnh ở nhà một mình, bọn họ có thể dẫn cậu đi chơi. Trẻ nhỏ vẫn còn ham chơi, mỗi ngày ở nhà, tính cách cũng không đủ hướng ngoại.
Còn nữa, nếu như tháng 9 để đám em trai nhà họ Lâm đi học, cô cũng cần thời gian quan sát bọn họ, cho nên hiện tại để bọn họ vào ở, quan sát bọn họ, cũng cẩn thận giáo dục một phen là phi thường thích hợp.
Lâm Y Y đồng ý, ôm cổ Tiêu Vũ hôn một cái: "Cảm ơn anh Vũ." Anh Vũ của cô có cánh tay thật ấm, dựa vào anh thật là thoải mái.
Tiêu Vũ nhấn cô lại: "Đừng nhúc nhích." Âm thanh hơi trùng xuống, giọng hơi khàn khàn không rõ.
Lâm Y Y nhất thời yên tĩnh như gà.
Tay Tiêu Vũ thủ sẵn ở eo cô, anh rõ ràng thấy cô đã thay đổi, không phải tính cách thay đổi, anh vẫn luôn biết, cô là cáo nhỏ giảo hoạt, cho nên anh nói thay đổi chính là vẻ bê ngoài của cô, cô trở nên chói mắt, trên người béo lên, cả người rất linh động, như con thỏ nhỏ.
Lâm Y Y cảm thấy eo có hơi ngứa, ngón tay khuếch đại vuốt nhẹ eo thon của cô, nhiệt độ lên cao, hô hấp cũng bắt đầu trở nên trâm.
Tất cả những thứ này khiến Lâm Y Y một chút động tĩnh cũng không dám phát sinh. Có thể càng là như vậy, cô càng có thể cảm giác được tất cả của anh.
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn điểm tâm, Tiêu Vũ và vợ chồng Tiêu Tân quay về nhà, còn mang theo hai cân cà chua và hai cái súp lơ. Thật ra, những thứ này đều là Lâm Y Y mua được từ hệ thống thương thành.
Tiêu Vũ bọn họ không ở đây, trong nhà liên chỉ còn lại đám em trai nhà họ Lâm. Lâm Y Y gọi bọn họ vào trong phòng: "Đại Quân, Tam Quân, Tứ Quân, chị muốn thương lượng với các em một chuyện.”
Lâm Đại Quân: "Chị muốn thương lượng chuyện gì?" Trước đây Lâm Đại Quân rất yêu thích cảm giác được làm gia chủ, thế nhưng hiện tại Lâm Đại Quân không yêu thích chút nào. Ba tháng này cậu ta đã thành thói quen cái gì cũng đều do chị an bài xong,'Chị, chị cứ nói thẳng, không cần thương lượng với chúng ta."
Lâm Tứ Quân: “Đúng vậy.'
Tuy rằng Lâm Tam Quân không nói, nhưng cũng có ý này.
Lâm Y Y nói: "Anh rể các em nói, mọi người mấy tháng nay tự mình làm việc, lên núi đào củ từ, tìm lương thực, thật là ngoan, so với đứa nhỏ của người khác còn ngoan hơn nhiều, hiện tại trong sinh hoạt không cần điểm công cho nên để các em ở lại trong thị trấn. Chờ năm sau, có thể làm nông thì mọi người lại vê ở nông thôn."
Ba anh em sững sờ, Lâm Tứ Quân nói trắng ra: "Có thật không? Thật sự có thể sao?" Thật ra, bọn họ vẫn luôn muốn ở lại trong thị trấn, nhưng sợ bị người nhà họ Tiêu nói, cho nên mới không dám nhắc đến.
Lâm Y Y nói: "Đương nhiên có thể, mọi người ngoan ngoãn, chăm chỉ, cũng muốn thưởng mọi người.
Ba anh em nở nụ cười, hưng phấn có chút khua tay múa chân, ngay cả Lâm Tam Quân, cũng hiếm thấy nở nụ cười, trước giờ cậu vẫn luôn luôn không có phản ứng.
Lâm Y Y lại nói: “Còn có một việc, chị cũng nói với các em một chút."
Lâm Đại Quân: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Y Y nói: "Năm nay chị kiếm được tiên nhuận bút, mua cây bông làm áo bông, quần bông cho mấy đứa, sang năm kiếm thêm tiên nhuận bút, dự định đưa mọi người đi học."
Vốn ba anh em rất vui vẻ, đột nhiên sửng sốt, bọn họ ngây ngốc nhìn Lâm Y Y, sau đó nước mắt tách tách tách chảy. Từ khi cha mẹ qua đời, thật ra bọn họ vẫn không có cảm giác an toàn, không đúng, là từ sau khi Lâm Y Y kết hôn, từ Đại đội sản xuất Thượng Lâm chuyển tới đội sản xuất Đại Đường, bọn họ không muốn cách chị quá xa. Sau đó chị đến thị trấn, bọn họ cũng không có cảm giác an toàn, rất sợ bị chị vứt bỏ.
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới chính thức yên tâm lại.
"Chị. . ” Lâm Tứ Quân nhào vào trong lồng ngực Lâm YY khóc ào ào.
"Chị..." Lâm Đại Quân học theo ram rắp, cũng nhào vào trong lồng ngực Lâm YY khóc.
Có câu nói, đứa nhỏ nào khóc thì sẽ có đường ăn, là sự thật, ở nhà họ Lâm, thật ra ngoại trừ sinh đôi, Tam Quân Tứ Quân đều là người chểnh mảng, thế nhưng Tứ Quân muốn dẫn theo Lâm Ngũ Đệ, cho nên lại hơi hơi nói nhiều một chút, hoạt bát một chút. Còn Lâm Tam Quân là người ở ẩn triệt để, cũng bởi vậy vào giờ khắc này, Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân đều sẽ khóc, thế nhưng cậu không biết.
Cũng may Lâm Y Y không phải người của thời đại này, sẽ không thấy vậy mà xem thường, cũng biết tâm quan trọng của việc xử lý sự việc công bằng, cho nên cô deu ôm mỗi một đứa em trai một lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận