Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 263 Ra dang

Chuong 263 Ra dangChuong 263 Ra dang
Lâm Đại Quân: "Tam Quân, Tam Quân em mau tới cứu anh." Nhìn thấy Lâm Tam Quân vác bó củi trở về, Lâm Đại Quân chạy qua rất nhanh,"Tam Quân, đứa con gái này luôn quấn quýt lấy anh, nói cái gì muốn cám ơn anh, anh thấy chính là muốn tống tiền anh, anh vẫn chưa có tiền mà."
Lâm Tam Quân liếc nhìn Lý Tuệ Tệ một cái, sắc mặt Lý Tuệ Tuệ đã xấu hổ hết đỏ lại trắng. Lâm Tam Quân đem củi trên người cho Lâm Đại Quân: "Anh đi vào trước."
Lâm Đại Quân: "Ừ" Vác củi lập tức chạy vào trong nhà, giống như Lý Tuệ Tuệ là vi khuẩn, chẳng qua chạy được mấy bước, cậu ta lại dừng bước chân,'Tam Quân, anh mang bánh bao thịt cho các em, sáng hôm nay chị chúng ta cho anh ăn bánh bao thịt.'
Lâm Tam Quân: "Được."
Lâm Đại Quân vui vẻ vác củi đi vào.
Lâm Tam Quân đi đến trước mặt Lý Tuệ Tuệ: "Anh ấy là thằng ngốc, cô không cần đánh chủ ý gì cả."
Lý Tuệ Tuệ: "Tôi không có, tôi chỉ đến cám ơn cậu ấy, cậu ấy..."
Lâm Tam Quân: "Con dâu của nhà họ Lâm chúng tôi do chị chúng tôi định đoạt, chị của tôi không hài lòng, chúng tôi cũng không thể cưới, nếu anh ấy dám cưới cô, không được đi học, công việc sẽ bị tịch thu.'
Lý Tuệ Tuệ mở to hai mắt nhìn.
Lâm Tam Quân: "Cho nên... Cô cút xéo đi." Bản thân Lâm Tam Quân lớn lên có hơi âm u, hơn nữa cho tới nay đều là người bị người nhà xem nhẹ, tính cách cũng có chút u ám, nếu không phải một năm rưỡi nay, Lâm Y Y thường xuyên khen cậu ta, biểu dương cậu ta, cậu ta lại rèn luyện cùng Tiêu Vũ, có lẽ có một ngày, tính cách của cậu ta sẽ trở thành nhân vật phản diện siêu cấp lớn. Bây giờ Lâm Tam Quân gánh vác giao phó của chị gái, bảo vệ người trong nhà thật tốt, dù cho Lý Tuệ Tuệ có mục đích, cậu ta cũng sẽ không để Lý Tuệ Tuệ thực hiện được. Hơn nữa Lý Tam Quân biết, từ sau khi nhà bọn họ tốt hơn, từ sau khi anh cả cậu ta có công việc, mỗi ngày đều có người nhìn chằm chằm nhà bọn họ, ngay cả cậu ta, từ sau khi anh cả cậu ta đính hôn, luôn có thể gặp mấy làn sóng đồng chí nữ. Chẳng qua, tính cách cậu ta lạnh nhạt, trực tiếp không đếm xia tới người ta.
Lý Tuệ Tuệ đối diện ánh mắt của Lâm Tam Quân, cô đột nhiên có hơi sợ, ánh mắt của Lâm Tam Quân không giống với ánh mắt của một thiếu niên 14 tuổi, ánh mắt cậu ta rất đục, thậm chí rất âm u. Lý Tuệ Tuệ nuốt nước miếng, vội vàng chạy.
Lý Tuệ Tuệ vừa đi, Lâm Đại Quân chạy ra từ trong nhà, ra vẻ thông minh giả bộ anh cả nói: "Không tệ không tệ, Tam Quân cũng lớn rồi, lúc anh cả không ở đây, Tam Quân cũng có thể lo liệu việc nhà, ra dáng đàn ông đàn ang.'
Lâm Tam Quân cũng trực tiếp không đếm xỉu Lâm Đại Quân, cậu ta lướt qua người cậu ta, vào nhà.
Ba căn phòng ở nhà họ Lâm, Lâm Đại Quân ở phòng giữa, trước kia là nơi cha Lâm mẹ Lâm ở.
Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân ở chung một phòng, căn phòng trước kia Lâm Y Y ở vẫn là phòng chứa đồ.
Bị em trai không thèm đếm xỉa, Lâm Đại Quân cũng không tức giận, cậu ta quyết định lần sau đến thị trấn lý cáo trạng, để chị cả quản Tam Quân, Tam Quân rất không để người anh cả làm chủ nhà này vào mắt.
Lâm Tam Quân vào phòng bếp, nhìn thấy trong bát đặt bốn cái bánh bao trên bàn.
Lâm Đại Quân chạy theo vào: "Buổi sáng anh ăn hai cái bánh bao, bốn cái này là cho em và Tứ Quân, nhưng mà... Nhưng nhìn trên phần anh vất vả đem về, có thể cho anh một nửa không?”
Lâm Tam Quân đồ nước vào trong nồi, sau đó đi rửa sạch mấy củ khoai lang thả vào nồi, lại bỏ xửng hấp, đặt bánh bao lên.
Lâm Đại Quân: "Còn có trứng gà nữa, chị nói trứng gà cho chúng ta bồi bổ thân thể, tối hôm nay chúng ta uống canh trứng đi?"
Lâm Tam Quân: "Buổi tối có bánh bao." Cho nên ngày mai hãy ăn trứng gà.
Lâm Đại Quân lập tức nở nụ cười: "Vậy có thể cho anh một nửa không?”
Lâm Tam Quân nhìn cậu ta.
Lâm Đại Quân cười lấy ra hai viên kẹo từ trong túi: "Cho em nè, cho anh nửa cái bánh bao nhé.'
Khi đến chị cho cậu ta sáu viên kẹo, ba anh em mỗi người hai viên, hai viên của cậu ta một viên cho Lâm Trân, một viên tự mình ăn.
Lâm Tam Quân nhận viên kẹo, không có ăn, trực tiếp bỏ vào trong túi quần, cũng không trả lời vấn đề về bánh bao, cậu ta hỏi: "Chị đồng ý cho anh kết hôn với Lâm Trân?"
Nói đến chuyện này, Lâm Đại Quân thở dài: "Không có, chị nói anh bây giờ ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, nếu kết hôn, ai nuôi Lâm Trân, ai nuôi con của bọn anh, nên chỉ có thể chờ anh tốt nghiệp làm công nhân lại kết hôn."
Lâm Tam Quân ừ một tiếng: "Đừng kêu chị nuôi con cho anh." Chị nuôi bốn người bọn họ, đã đủ khổ rồi.
Lâm Đại Quân: "Ừ”"
Thật ra, Lâm Y Y cũng không hề khổ chút nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận