Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 306 Cam on em

Chuong 306 Cam on emChuong 306 Cam on em
Tiêu Đại Cường: "Được, vậy sáu mươi, đến lúc đó rút thăm, ai rút được thì cho người đó."
Tần Hương Cúc nói: "Phỏng chừng nhà thằng cả lấy ra được sáu mươi, nhưng nhà thằng ba không lấy ra được." Tiền đều đi mua sữa bột, sữa bột mười đồng tiên một hộp, còn là Lâm Y Y bên này mang. Tuy rằng chỉ ăn sữa bột mấy tháng trước, sau này đều ăn cháo, nhưng tiền của nhà thằng ba quả thật eo hẹp. Tuy rằng nói sau này có thể ăn cháo, nhưng cũng phải chuẩn bị sữa bột, thường thường phải đút một chén. Nói đến cái này, cũng may Lâm Y Y có thể đem sữa bột tới.
Tiêu Đại Cường nói: "Tiền này cha mẹ ra. Thằng hai, cha cũng đánh tiếng với con, thằng ba sinh đứa nhỏ, mẹ con lấy ra 200, lần này nhà của các con, lại lấy ra 60, tiên này chờ mai sau mẹ con không còn nữa, đều trừ trên tài sản, nhà ai nên chia bao nhiêu tiền, thì trừ số tiền đó, nhà thằng ba sau này cũng phải trừ 200." Trong lòng Tiêu Đại Cường cũng có tính toán, ông đảm nhận công việc của Lâm Đại Quân sáu năm, một năm 200, cũng có 1200. nếu tương lai không có gì ngoài ý muốn, chờ ông và bạn già đi rồi, 1200 này chia cho bốn đứa nhỏ, ông chỉ có một đứa con gái, cũng không thể tệ bạc, mỗi người có thể chia được 300.
Đời này của người như bọn họ, tích tiền vì cái gì? Còn không phải muốn mình sau trăm tuổi, đưa nhiều tiên chút cho con cái sao.
Tiêu Vũ nói: "Đến lúc đó rồi nói sau, cha mẹ có tiền thì tự mua chút đồ tốt cho mình, đừng nghĩ chia tiền cho ai, anh em chúng con đều trường thành, tự mình biết kiếm tiền." Nhìn người cha già, Tiêu Vũ có chút chua xót trong lòng. Anh từ nhỏ đầu óc đã thông minh, đi học sớm, lúc ấy anh đi học, đất nước còn chưa giải phóng, đất nước chưa giải phóng nghĩa là bên ngoài có loạn, cho nên mỗi ngày khi đến trường, đều là cha anh đi với anh, sáng sớm phải đưa anh đến trường học, sau đó cha anh đi bán báo, chờ anh tan học tiếp đó lại đến đón anh. Khi thời tiết không tốt, cha anh lập tức cõng anh, lúc đó ghé vào trên lưng cha anh, anh cảm nhận được lưng cha anh dày rộng như thế, mà bây giờ, anh còn cao hơn cha anh, cha anh... Cũng già rồi.
Con người vất vả cả đời, cuối cùng sau khi chết còn muốn chia bao nhiêu tiền cho con cái nữa, sao lòng Tiêu Vũ không chua xót chứ? Sau đó anh lớn lên, cũng đi theo bán báo, khi đó nghĩ, bán nhiều báo chút, tích chút đồng đại dương, sau này mua rượu thịt cho cha anh.
Thời gian thật sự trôi qua mau, bây giờ anh đã thành gia lập nghiệp, không còn là đứa trẻ gặp ngày mưa cần cha anh cõng, gặp nguy hiểm cần cha anh hộ tống.
Tiêu Đại Cường cười cười: "Cha hiểu."
Lâm Y Y và Tiêu Vũ tiễn bọn họ đến cửa viện công nhiên viên chức, Tân Hương Cúc còn mang theo cua và tôm Lâm Y Y đóng gói, để bà mang về cho ông nội Tiêu bà nội Tiêu nếm thử.
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Tiêu Vũ nói: 'Lúc anh biết chữ sớm nhất, đều là cha anh dạy."
LâmYY:"A?'
Tiêu Vũ: "Cha anh khi còn nhỏ là đứa trẻ bán báo, tiếp xúc với người đọc sách rất nhiều, trưởng thành vẫn bán báo, cũng bởi vậy, khá coi trọng giáo dục của con cái trong nhà, ông rất kính nể người đọc sách. Lúc anh còn bé, còn chưa bắt đầu đi học, cha anh sẽ dạy anh nhận thức chữ, nhưng chữ ông biết có hạn, cho nên khi ông đang bán báo, sẽ xin người mua báo dạy ông vài chữ, sau đó trở về dạy anh, sau này ông thấy trí nhớ anh tốt, lập tức đưa anh đi học sớm, thời điểm đó, điều kiện của nhà bọn anh như vậy, muốn đưa con nhỏ đi học vô cùng khó khăn. Vả lại nhà của bọn anh có bốn đứa nhỏ, ông cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Khi em ba tuổi còn nhỏ, trước không bàn đến, cha sẽ đưa anh và anh cả đi học, chứ không thể anh thì đi học, anh cả lại ở trong nhà, tuy rằng Tiểu Linh và anh cùng tuổi, nhưng anh đến trường sớm, Cho nên em ấy cũng không đi, dù sao dựa theo tuổi mà nói, lúc đó anh xem như một đứa trẻ.
Sau này anh cả cảm thấy học hành vất vả, cũng không muốn di học, trong nhà còn mỗi mình anh đến trường. Sau khi anh tan học về nhà, sẽ dạy anh cả và Tiểu Linh nhận thức con chữ. Anh cả không đi học, sẽ vác hộp giày đi chà giày cho kẻ có tiền, anh ấy không thích nói chuyện, nhưng thái độ làm người thành thật, ngẫu nhiên còn có thể kiếm mấy đồng đại dương, sau đó sẽ lén mua đồ ăn vặt cho anh." Tiêu Vũ nhớ tới quá khứ, khi đó ban cùng, nhưng cũng vui vẻ.
Đương nhiên, điều kiện bây giờ tốt hơn trước kia, bên cạnh có người muốn trải qua cả đời, anh đương nhiên hạnh phúc, nhưng sự hạnh phúc này khác với hạnh phúc trong quá khứ.
Lâm Y Y nói: "Cho nên bây giờ, anh thành công, bọn họ đều lấy anh là niềm kiêu ngạo."
Tiêu Vũ cười cười: “Cám ơn em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận