Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 170 Nhan thuong

Chuong 170 Nhan thuongChuong 170 Nhan thuong
Lâm Đại Quân: "Đồ ăn chúng cháu tặng cho thím bên sui còn là chúng cháu lên núi lấy đó, cũng không thèm nhớ tới hạng lười biếng như chị ta đâu, hừ”"
Lâm Đại Quân nhận cà mên, hùng dũng oai vệ bước đi.
Lâm Tứ Quân: 'Hừ.'
Lâm Tam Quân, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Te Cần Thái một cái.
Ba anh em nhà họ Lâm trở lại nhà họ Cát.
Lâm Đại Quân: “Bà Cát... Bà Cát...
Bà Cát từ trong nhà đi ra: "Đại Quân, Tam Quân, Tứ Quân, mấy đứa về rồi."
Lâm Tứ Quân: "Bà Cát, chúng cháu trở về, bọn cháu mang theo đồ ăn về."
Bà Cát: "Trở về thì tốt, lân này mấy đứa đi vài ngày là ở huyện thành chơi sao?"
Lâm Đại Quân: "Chị để chúng cháu ở thêm mấy ngày ở huyện thành chơi, chị còn trả tiền cho chúng cháu, huyện thành cũng không chơi vui như vậy, ai.'
Lâm Tứ Quân: "Bà Cát, bà để chúng cháu nấu cơm đi, bọn cháu có rau giá, có thịt xào khoai, chị nói mang về ăn với bà."
Bà Cát: "Tốt tốt tốt..." Bà đi theo ba anh em, cũng có thể hưởng chút đồ ăn bọn họ mang từ huyện thành về. Có điêu, ba đứa nhỏ theo bà Cát cũng rất vui vẻ, bởi vì bà cụ sẽ nấu cơm cho chúng, giặt quần áo, ba đứa kỳ thật rất nhẹ nhàng.
Ăn xong cơm trưa, ba anh em cõng gùi lên núi đào thuốc.
Tại huyện thành Lâm YY còn không biết chuyện ba đứa em mình ầm ï một trận với Tê Cân Thái.
Bởi vì ngày một tháng mười là Quốc Khánh, cho nên thưởng tháng mười người thành phố lĩnh vào ngày 30 tháng 9, Lâm Y Y không hiểu rõ mấy cái này, bà nội Vương ngược lại muốn đi cùng, nhưng cô còn nhỏ, nhà họ không ít đồ, cho nên giữa trưa chỉ có cô và Tiêu Vũ đi. Tiêu Vũ đẩy xe đẩy, Lâm Ngũ Đệ ngồi trên xe đẩy bên cười ha ha, Lâm Y Y ở một bên nhìn cậu.
Hai người đi trước nhận 44 cân lương thực, một cân trứng gà (nửa cân của tháng trước), sáu cân thịt (2 cân của tháng trước), hai hộp xà phòng, một cân dầu. Lĩnh xong đặt trên xe đẩy, lại đi nhận than đá và củi. Mặc dù nói là lĩnh nhưng cũng cần tiền, có điều rất tiện nghi, mấy thứ này cộng lại mới tốn 17. 4, nếu đến chỗ anh Vương cũng bằng tiền ba cân thịt. Tháng trước 24 cân lương thực của Tiêu Vũ đã ăn hết, chỉ còn lại 6 cân bột Phú Cường với 5 cân khoai tây, sở dĩ có thể còn là vì trước đó dùng thịt heo rừng đổi một chút lương thực, thêm cô mua đồ ăn cũng không ít, nếu chỉ có 24 cân lương thực còn chưa đủ hai người bọn họ ăn.
Lần này lĩnh lương thực có 16 cân bột mì, 7 cân gạo, 21 cân thô lương, cộng lại bột mì có 22 cân. Về đến nhà, Tiêu Vũ mang lương thực với than da củi đến phòng kho rồi đi làm. Ngày mai là thứ bảy, lại là ngày một tháng mười, lần này cả cuối tuần là có thể nghỉ hai ngày, bọn họ quyết định về quê.
Về quê đương nhiên cần chuẩn bị đồ, vừa vặn ngày mai đợt mầm đậu nành thứ hai đã lớn, Lâm Y Y quyết định mang hết bốn cân giá, lại thêm 5 cân bột mì, 3 cân thịt, trong đó một cân bột mì, một cân thịt cho đám Lâm Đại Quân, trong nhà còn lại 3 cân thịt tối làm nửa cân, còn lại đều ướp.
Bởi vì sáng sớm mai phải đi, cho nên buổi tối Lâm Y Y làm bánh bao trắng, nửa cân thịt kho tàu, một cân bột Phú Cường được 14 cái bánh bao, bữa tối ăn một nửa, còn lại sáng mai ăn.
Trước kia lúc có bánh bao trắng, mỗi bữa Tiêu Vũ chỉ ăn 3 cái, tuyệt đối không ăn nhiều, nhưng tối nay nhiều bánh bao, anh thế mà ăn 5 cái, Lâm Y Y nhìn mà muốn vén áo anh lên nhìn bụng.
Rạng sáng hôm sau, một nhà ba người đã dậy.
Lúc Thôi Bình đến thu mầm đậu nành nhìn thấy Tiêu Vũ, đây là lân đầu tiên chị ấy nhìn thấy Tiêu Vũ, chị hơi kinh ngạc. Kỳ thật người lần đầu nhìn thấy Tiêu Vũ đều giống chị ấy, bởi vì thấy thế nào Tiêu Vũ và Lâm Y Y cũng không xứng đôi, hai người này chênh lệch chiều cao thật sự là nhiều lắm. Nhưng cũng may Lâm Y Y trắng, ở huyện thành sống 20 ngày lại có thêm chút thịt.
Cho nên ngoại trừ chênh lệch chiều cao cũng không tìm ra chỗ khác không xứng.
Thôi Bình đi rồi, một nhà ba người đạp xe đạp ve nông thôn.
Tháng mười xem như thời kỳ giáp hạt, nông thôn cũng phải bắt đầu làm việc, bởi vì lương thực sắp thu hoạch. Đầu tháng bắp ngô, giữa tháng khoai lang, cuối tháng gạo. Dù ít nhưng là cũng có chút cân nặng.
Lúc đám người Tiêu Vũ đến nhà họ Tiêu, người nhà họ Tiêu ngoại trừ bà nội Tiêu và hai đứa nhỏ, người khác đều không ở nhà, tất cả mọi người đều đi làm việc, tuổi ông nội Tiêu cũng chưa tụt lại, có thể đi theo sau đại đội nhặt nhạnh chỗ tốt. Nhặt nhạnh được cái gì đều thuộc về cá nhân.
Ví dụ như ngô, sau khi thu hoạch, thứ tốt có thể nhặt không ít, ví như lõi bông của ngô, chế biến lại có thể cho heo ăn. Trước kia lúc chăn heo, heo không chỉ ăn cỏ heo, các loại đồ vật có thể ăn trong ruộng trong đất, người nông dân cũng sẽ không bỏ đi. Mặc dù bây giờ không nuôi heo nữa, nhưng không chừng lúc nào mùa màng tốt thì có thể nuôi, cho nên đến nhặt mấy thứ tốt vào. Mà có ít người sẽ lấy ra ăn, bởi vì lõi bông ngô cùng loại với cây mía, dù không ngọt như mía, nhưng cũng có một chút ngọt ngào.
Còn có đòng đòng, giống bắp ngô mới có lông nhọn, hạt ngô còn chưa có, vô cùng non, không khác măng lắm, trên mỗi thân ngô luôn có một hai bắp, nhặt thứ này cũng có thể ăn được chút ít.
Những thứ này đều là ông cụ trong nhà với đám trẻ con đi nhặt, tuổi như bà nội Tiêu đều sẽ đi, thế nhưng bà phải trông Tiêu Thụy và Tiêu Châu cho nên mới không đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận