Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 561 Cảm động

Chương 561 Cảm độngChương 561 Cảm động
Khi mấy người Trương Hiếu Quân rời khỏi nhà Lâm Đại Quân, họ vẫn còn choáng váng.
Phương Phương: "Anh Hiếu Quân, gia đình anh thật tốt bụng."
Trương Hiếu Quân trong lòng cũng chua xót, nhớ tới lúc cậu được nhận nuôi đi, chị gái dù thế nào cũng không chịu cho cậu ta đi, còn lấy cái chết để ép cậu ta. Lần này trở về, thậm chí nhà chị cả cậu ta còn chưa đến. Nhưng không ngờ chị cả đã suy nghĩ cho cậu ta nhiều như vậy, mời những thanh niên trí thức đến ăn, tiền sính lễ, lễ vật đính hôn đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nếu là lúc bình thường, Trương Hiếu Quân nhất định sẽ cảm thấy những thứ này dưới điêu kiện của nhà họ Lâm rất ít, nhưng không ngờ nhà họ Lâm lại chuẩn bị mọi thứ, loại cảm giác chua xót này hoàn toàn khác.
Đêm hôm đó, Trương Hiếu Quân nằm ở trên giường mà không tài nào ngủ được. Ngày hôm sau tỉnh dậy, mắt đã sưng húp lên.
Ngày hôm sau, Lâm Đại Quân đến làm việc tại trại nuôi heo và giải thích với người quản lý trại nuôi heo là nếu khi nào giết heo, hãy để lại cho cậu vài cân, trong nhà có đứa em sắp kết hôn.
Trước năm mới, Lâm Đại Quân đã chuẩn bị hai cân trứng, hai cân thịt lợn và sáu đồng làm sính lễ cho cô dâu và đưa cho Trương Hiếu Quân. Trương Hiếu Quân lại lén bỏ thêm 60 đồng vào, sính lễ biến thành 66 đồng, dù sao đối với Trương Hiếu Quân mà nói tiền của cậu ta là của cậu ta, tiền của Phương Phương cũng là của cậu ta, vì vậy đưa thêm 60 đồng cũng không khác gì.
Tuy nhiên, trong mắt Phương Phương và Phương Tào lại khác.
Với hai cân trứng và hai cân thịt, đám cưới của Trương Hiếu Quân và Phương Phương được tổ chức không tồi, trong nhà cũ của nhà họ Lâm chỉ tổ chức một bàn, mời thanh niên trí thức và gia đình Lâm Đại Quân.
- "Đang hơ đồ vật sao? Nhiều đồ vật như vậy đều lấy ra sao?" Bối Thị dẫn hai đứa bé đến. So với Tiểu Cẩu Tử hoạt bát, Lý Vượng Đạt thì lại dựa vào mẹ, cẩn thận từng li từng tí một hướng về trong sân nhìn xung quanh.
Lâm Y Y nhìn thấy bộ dáng này của Lý Vượng Đạt thì trong lòng có chút chua xót, Lý Vượng Đạt đã từng là một bé trai hướng ngoại như thế, hiện tại sợ hãi rụt rè, rất sợ người khác sẽ mắng cậu, mà het thảy chỉ là bởi vì một sự việc bất ngờ.
Lý Vượng Đạt nhìn thấy Lâm Ngũ Quân, trong mắt loé ra một tia vui vẻ.
Lâm Ngũ Quân đương nhiên cũng nhìn thấy cậu: "Vượng Đạt đến rồi sao? Vượng Đạt, ngày kia chúng tớ phải về nhà, ngay ở bên kia bờ biển."
Lý Vượng Đạt bước nhanh đến bên người Lâm Ngũ Quân: "Tại sao về nhà vậy?”
Lâm Ngũ Quân: "Về nhà đón tết, hơn nữa chị dâu của tớ sắp sinh, chị tớ nói phải đi về thăm. Còn có anh tư của tớ sang năm 17 tuổi, chị tớ nói anh ấy cũng sẽ lấy vợ, cho nên chẳng mấy chốc nữa tớ sẽ có chị dâu tư. Ai. .. Cũng không biết chị dâu tư sẽ ra sao, hi vọng cũng tốt như chị dâu cả."
Lý Vượng Đạt nghe cậu nói, có chút ước ao, cậu là con cả, không giống Ngũ Quân có nhiều anh trai như vậy, còn có chị. Có vài đứa nhỏ chính là như vậy, thời điểm không có anh trai thì muốn anh trai, chờ có anh trai lại muốn em trai em gái.
Lâm Ngũ Quân nhìn dáng vẻ khổ sở của cậu, vô cùng thần bí nói: 'Cậu có muốn đến nhà tớ ăn tết không? Chúng ta còn có thể đi bắt cá bên trong hồ nước."
Ánh mắt Lý Vượng Đạt sáng lên: "Có thể không?" Sau đó chùn vai xuống, cậu cũng biết không thể.
Lâm Ngũ Quân: "Có thể, cậu có thể phòng ở nhà tớ, tớ cũng có phòng của mình." Mặc kệ là nhà của chị, hay là nhà của ba người anh thì đều có gian phòng của cậu. Lâm Ngũ Quân nhìn về phía Bối Thị,'"Thím, Vượng Đạt có thể đến nhà con ăn tết không?"
Bối Thị: "Chuyện này. . "
Lâm Y Y cũng không nghĩ tới Lâm Ngũ Quân sẽ có ý nghĩ này, có điều cô dịu dàng hỏi Lý Vượng Đạt: "Vượng Đạt muốn đi không? Bên kia nhà chúng ta rất vui, có rất nhiều bạn bè có thể cùng nhau chơi đùa."
Lý Vượng Đạt gật gù, thật ra cậu cũng không muốn ở chỗ này, ở trong bộ đội khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái, giống như có rất nhiều người sẽ kỳ quái nhìn cậu, sẽ mắng cậu va vào Lâm Nhạc khiến cô ấy bị mất đứa nhỏ. Cậu đã nói với mẹ không muốn ở bộ đội nhưng mẹ cậu không đồng ý.
Bối Thị thấy con trai nói như vậy, trong lòng cô ấy nơi lỏng: "Có thể quá phiên phức hay không?”
Lý Vượng Đạt vừa nghe mẹ cậu nói như vậy, trong đầu lại có chút thất lạc, trên vẻ mặt càng thêm rõ ràng.
Đương nhiên Lâm Y Y và Bối Thị đều phát hiện tâm tình của cậu, Lâm Y Y nói: "Sẽ không, đứa nhỏ sẽ có náo nhiệt, hơn nữa Vượng Đạt ngoan như thế, em yêu thích còn không kịp, sao sẽ phiên phức chứ?"
Bối Thị: "Cái kia. .. vậy sau tết nhờ em chăm sóc nó."
Lâm Y Y: Da, được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận