Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 624 Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt

Chương 624 Kẻ thù gặp nhau đỏ mắtChương 624 Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt
Lâm Y Y nhớ rõ trước kia, mỗi lần mình ra ngoài, khi trở lại bộ đội, Lâm Ngũ Quân đều sẽ dẫn Tiểu Thập Nhất chờ cô ở cổng ở bộ đội, khi đó, Tiểu Thập Nhất ngồi ở trong xe trẻ con, nhưng lân này không có.
Vào viện chung, Lâm Y Y thấy Lâm Ngũ Quân dẫn theo Tiểu Thập Nhất, cùng một đám bạn chơi đá bóng. Thấy cô đã trở lại, Lâm Ngũ Quân mới phất tay: "Chị, chị đã về."
Tiểu Thập Nhất chạy tới: 'Nhất Nhất, mẹ đã về."
Nhìn thấy một lớn một nhỏ, không đứa nào nhớ cô cả, Lâm Y Y giống như nhìn thấy bọn nhỏ trưởng thành, vì thích một cô gái, cũng không cần người mẹ già là cô đã nuôi bọn nó khôn lớn, lòng chua xót. Cô không hiểu nguyên nhân mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau, ngẫm lại mình tân tân khổ khổ nuôi con khôn lớn, vì một người phụ nữ chống đối cô, đó là tâm tình gì.
Tiểu Thập Nhất thấy vẻ mặt mẹ cậu bé ai oán dõi theo cậu bé, có hơi không hiểu nháy mắt mấy cái: "Nhất Nhất?"
Lâm Y Y: Không có việc gì, bữa sáng các con ăn gì?”
Tiểu Thập nhất: "Màn thầu."
Ngày hôm qua khi Lâm Y Y đi, để lại không ít màn thầu, bọn nhỏ hâm nóng lên là có thể ăn.
Lâm Y Y: "Đi chơi đi, trưa nhớ trở về ăn cơm."
Tiểu Thập Nhất: "Dạ..." Sau đó hào hứng chạy đi đá bóng.
Lâm Y Y nhìn bóng dáng cậu bé, dự định đợi tháng sáu cuối năm, lại đưa đi nhà trẻ .
Giữa trưa, Lâm Y Y làm bánh mật xào cải trắng thịt sợi. Lúc ăn cơm, Lâm Y Y nói chuyện ngày hôm qua: "Sau khi ra ngoài ở, tình huống của Vượng Đạt chắc sẽ tốt nhanh một chút."
Tiêu Vũ: "Ừ”"
Lâm Ngũ Quân: “Chị, vậy mỗi tháng em có thể tới nhà thăm Vượng Đạt không?”
Lâm Y Y: "Đương nhiên là được, nhưng chỉ có thể đi vào ngày nghỉ, không thể xin nghỉ, hiểu chưa?" Bọn nó một tuần học sáu ngày, một ngày chủ nhật không thể đi đi về vê, cho nên không có cách nào để đi. Nhưng Lý Vượng Đạt có thể trở về.
Lâm Ngũ Quân: "Em biết rồi, em sẽ không làm lỡ học tập."
Nguyên tiêu qua đi, nghĩa là học sinh khai giảng. Lâm Ngũ Quân khai giảng, Bối thị dẫn hai đứa con chuyển tới đại đội sản xuất Thượng Lâm, cuộc sống của Lâm Y Y lập tức không rãnh rỗi nữa, ngay cả người nói chuyện phiếm cũng không có.
Lại nói, Bối thị, Giang thị, Hứa thị, cô vẫn tốt với Bối thị nhất.
Hôm nay, Lâm Y Y dẫn con trai, cùng Giang thị vào trong thôn một lát, thuận tiện thu chút hải sản khô, kết quả ở cổng bộ đội đụng phải em gái của cô Chương Chương Niệm. Cái này gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
Đương nhiên, đây là trong cái nhìn của Chương Niệm. Trong cái nhìn của Lâm Y Y, vốn không đáng để cô xem là chuyện.
Nhìn thấy Chương Niệm, Giang thị chào hỏi: "Đồng chí Chương." Chuyện chức vụ giáo dục chính trị trong trường học, Giang thị bọn họ không biết.
Chương Niệm cũng cười chào hỏi Giang thị: "Chị Giang." Sau đó nhìn về phía Lâm Y Y;Vị này chính là?"
Lâm Y Y nhìn cô ta một cái, ngay cả phản ứng cũng không có. Cô sẽ không làm bộ làm tịch chào hỏi với kẻ tính kế người của mình, ngay cả mặt mũi cô cũng không muốn cho.
Thấy Lâm Y Y không để ý đến Chương Niệm, Giang thị có chút kỳ quái. Mặc dù nói Giang thị và Chương Niệm cũng không phải rất quen thuộc, nhưng dù sao viện gia chúc lớn như vậy, thời gian dài, mọi người đều sẽ quen biết nhau, cho dù là thời điểm tản bộ gặp phải, hoặc là người quen đồng thời tán gẫu, như vậy thời gian dài cũng sẽ quen biết nhau.
Ở trong mắt Giang thị, Lâm Y Y là người khá lễ phép, cũng rất có chừng mực, chính là một người biết làm người. Cho nên giống như bây giờ, không để ý tới Chương Niệm đang bắt chuyện, cô ấy có chút không rõ. Có điều, cô ấy cũng không trực tiếp hỏi.
Một người cũng là vợ quân nhân đi cùng Chương Niệm nói: "Đây là đồng chí Lâm Y Y, người nhà của đoàn trưởng Tiêu. Lâm đồng chí, nghe nói cô về nhà, mới vừa quay lại sao?"
Lâm Y Y cười nói: "Vừa quay lại, đứa nhỏ trong nhà phải đi học. Chị dâu muốn vào thôn sao?"
Vợ quân nhân: "Đúng vậy, đi đổi đi đồ vật, mọi người cũng vậy sao?”
Lâm Y Y nói: "Vâng, chúng ta cũng đi đổi ít đồ, lúc trước có ăn rong biển vô cùng tươi, nấu canh rất ngon, không biết có còn hay không."
Chương Niệm thấy Lâm Y Y và người bên ngoài tán gẫu, còn mình thì không nói tới một chữ, như vậy cô ta cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cũng không thể đi hỏi người ta tại sao không để ý tới mình. Cô ta lại không phải là người không có đầu óc.
Dọc theo đường đi, mọi người đều tán gẫu cùng nhau, chỉ là mỗi lân Chương Niệm nói chen vào thì Lâm Y Y liền không nói nữa, như vậy hai, ba lần, Chương Niệm liền không lên tiếng, mọi người cũng nhìn ra được thái độ của Lâm Y Y đối với Chương Niệm, cho nên dọc theo đường đi, bầu không khí có chút lúng túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận