Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 652 Thập Cửu

Chương 652 Thập CửuChương 652 Thập Cửu
Tiểu Thập Nhất: "Đúng vậy, mẹ đẹp như thế mà em gái trông thật xấu xí." Có chút thất vọng, cậu bé hy vọng em gái mình là một tiểu mỹ nữ.
Lâm Ngũ Quân: "Trẻ sơ sinh đều là như vậy, cháu vừa mới sinh ra cũng như thế, không phải cháu gái không đẹp đâu.”
Tiểu Thập Nhất mở to mắt nói: "Không thể nào, bây giờ cháu đẹp thế này sao lúc sinh ra lại khó coi được?" Tiểu Thập Nhất tự tin nói...
Lâm Ngũ Quân: "Cậu nhìn cháu sinh ra, còn thay tã cho cháu, cậu còn cần lừa cháu sao?"
Tiểu Thập Nhất : "... Tuy cậu sẽ không lừa cháu, nhưng chắc cậu nhớ lầm rồi, cậu trí nhớ không tốt, nhất định phải nhớ lâm. Cháu lúc mới sinh chắc chắn là nhìn rất đẹp... Mẹ, mẹ nói nói có đúng không?”
Lâm Y Y: "Trí nhớ của mẹ không tốt nên mẹ quên mất rồi. Nhưng... hình như không đẹp bằng em của con."
Tiểu Thập Nhất méo miệng, một lúc sau mới nói: "Em gái đẹp thì em gái đẹp. Nếu em gái còn đẹp hơn con lúc con mới sinh ra vậy thì chắc chắn khi em ấy lớn lên sẽ đẹp hơn so với con. Con gái cần phải đẹp mới được."
Lâm Y Y: "..." Mạch não của đứa trẻ này... được.
Buổi trưa ăn cơm, Tiêu Vũ đi làm về, Tiểu Thập Nhất nóng lòng nói: "Cha, mẹ sinh em gái."
Tiêu Vũ dừng lại, em gái? Không phải là em trai sao? Anh nhướng mày, đi vào phòng: "Nghe nói em sinh con gái?"
Lâm Y Y cười trộm: "Đúng vậy, em sinh em gái cho Tiểu Thập Nhất nha."
Tiêu Vũ: "..." Vợ anh lại vậy rồi.
Trên thực tế, chuyện này thực sự đã lừa được Tiểu Thập Nhất vài ngày.
Tần Hương Cúc cũng biết cháu mình bị lừa, nhìn tính trẻ con của cô con dâu mà dở khóc dở cười. Bà cũng thầm mong chờ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cháu bà biết đó là em trai chứ không phải em gái.
Không chỉ Tiểu Thập Nhất nghĩ đó là em gái, thậm chí Lâm Ngũ Quân cũng nghĩ đó là cháu gái mình, dù sao thì Lâm Ngũ Quân cũng ở đó khi Lâm Y Y nói dối Tiểu Thập Nhất nên cậu cũng tưởng như vậy.
Sau bữa trưa, Lâm Ngũ Quân và Tiểu Thập Nhất đến trường, Tiểu Thập Nhất còn khoe với các bạn trong lớp rằng cậu bé có một đứa em gái.
Tần Hương Cúc: "Nhất Nhất, con định đặt tên gì cho con thằng bé?"
Tiêu Vũ cũng nghe, anh không quá cầu kỳ cái tên, nhưng anh biết vợ mình thích tên hay. Nhắc đến cái tên này, lúc đầu cậu con trai đi học, tên trên sách bài tập viết gân giống 11. Sau đó, vợ anh lấy Tiểu Thập Nhất là biệt danh, viết tên thật trên vở bài tập. Vì lý do này mà con trai anh vẫn muốn đổi tên, hai chữ đầu tiên của tên Tiêu Mộ Hằng viết thật sự quá khó đối với cậu con trai đang học lớp 1 của anh.
Lâm Y Y: "Hôm nay là ngày mấy?"
Tần Hương Cúc: "Ngày 19."
Ngày 19... 19 tháng 4... 419...
Lâm Y Y: "Biệt danh là Thập Cửu."
Tần Hương Cúc: "Tên thật?"
Lâm Y Y: “Anh Vũ, anh nghĩ tên thật đi?”
Tiêu Vũ: "Em nghĩ đi, em nghĩ tên cho Tiểu Thập Nhất, Thập Cửu cũng là em lấy, miễn cho khi nào thằng bé lớn lên biết tên đó không phải em đặt cho thì nó lại không hài lòng."
Lâm Y Y: "... Vậy được, tên của Tiểu Thập Nhất là Tiêu Mộ Hằng, vậy tên Thập Cửu... là Tiêu Mộ Hành đi, anh thấy thế nào?"
Tiêu Vũ: "Được." Hành... bền lòng, nhưng con trai không hợp với tên Tiêu Mộ Tâm, vậy nên lấy Hành đi, anh cảm thấy hẳn là ý này.
Biết tin Lâm Y Y sinh, buổi chiêu Giang thị cùng Bối thị đến. Mấy năm nay, Bối thị vẫn luôn sống trong Đại đội sản xuất Thượng Lâm, Lý Vượng Đạt chơi rất thân với lũ trẻ trong thôn, vậy nên hiện tại Bối thị cũng không có ý định trở về. Là vợ của một quân nhân mà nói, việc gia nhập quân đội chỉ là vì muốn ở sống cùng người đàn ông của mình. Bối thị sống trong Đại đội sản xuất Thượng Lâm thì có thể sống với Lý doanh trưởng mỗi tháng vài ngày. Hơn nữa Lý Vượng Đạt cũng đã trưởng thành, cô ấy đến quân ngũ ở một tuần cũng cảm thấy yên tâm. Vì vậy, sống trong Đại đội sản xuất Thượng Lâm ở quân đội đối với cô ấy cũng không khác gì nhau. Nhưng đối với Lý Vượng Đạt lại có một sự khác biệt. Vì lợi ích của con trai, Bối thị tự nhiên sẽ không dọn về ở.
Có lẽ Lý Vượng Đạt không thể quên được việc Lâm Nhạc sinh non, nhưng khi Lý Vượng Đạt tốt nghiệp tiểu học, lên cấp hai và lên cấp ba, việc Lâm Nhạc sinh non cũng sẽ quên được, dù sao khi trưởng thành rồi sẽ biết việc gì cũng phải quên đi.
Hai người ngồi một lúc, Bối thị vê trước còn Giang thị ở lại: 'Nhất Nhất, chị có chuyện muốn bàn với em.”
Lâm Y Y dựa vào đầu giường nói: "Chị dâu Giang muốn thương lượng chuyện gì với em vậy?"
Giang thị: 'Nhà mẹ đẻ nhà em không phải vẫn còn có mấy đứa em trai chưa cưới sao, sẵn làm mai mối không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận