Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 232 Em có thể

Chương 232 Em có thểChương 232 Em có thể
Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân không phục, dựa vào cái gì nói bọn họ không bằng Lâm Tam Quân chứ?
Lâm Đại Quân: "Chị, em nhất định sẽ làm việc, chị tin tưởng em."
Lâm Tứ Quân: "Chị, em cũng biết, em sẽ chăm chỉ hơn cả anh ba, nhất định."
Lâm Tam Quân nhìn bọn họ hừ một tiếng, vô cùng không tán đồng.
Lâm Y Y: "Được rồi, vậy anh em mấy đứa thay phiên quét dọn, một người một tuần lễ, như vậy dù có ai không có quét dọn thì sẽ vô cùng rõ ràng. Chị rảnh rỗi sẽ tới kiểm tra, chỉ cần chị phát hiện đến phiên ai mà người đó không quét dọn sạch sẽ... "
Lâm Đại Quân, Lâm Tam Quân, Lâm Tứ Quân: “Sẽ không."
Lâm Y Y gật gật đầu, tiếp tục nói: "Điểm thứ hai, khoảng thời gian này cho khi cho heo con ăn, thì phải đem khoai lang nấu nát, nhưng không cân nhiều khoai lang, mỗi ngày một cân thì đủ rồi, sau khi để nguội thì trộn với cỏ, nhất định phải cắt cỏ nhỏ vụn, heo con vừa tới nhà chúng ta, bọn chúng còn chưa quen thuộc, cho nên sẽ sợ hãi, tựa như người đi đến địa phương xa lạ, cũng sẽ biết sợ, hiểu chưa?"
Lâm Đại Quân, Lâm Tứ Quân: "Hiểu rõ." Bọn họ đã hiểu rõ, lời của chị bọn họ chỉ cần nghe rồi làm theo, không hiểu. .. cũng không cần hỏi.
Lâm Tam Quân không nói gì, nhưng lại gật đầu. Lâm Tam Quân ngoan nhất, biết làm việc nhất từ trước đến nay đều nghe theo chị, hiểu hay không hiểu thì. .. xưa nay cũng không hỏi.
Ba anh em nhất trí đồng thuận, chị nói cái gì chính là cái đó, chị nói cái gì cũng đều đúng.
Lâm Y Y rất hài lòng: "Thứ ba, trừ khoai lang ra, còn có một thứ vô cùng dinh dưỡng, đó chính là con giun.”
Lâm Đại Quân a một tiếng: "Vậy chúng ta đi đào con giun." Đối với trẻ con nông thôn mà nói, đào con giun là sở trường nhất. Trước đó bọn họ câu tôm hùm, cũng dùng con giun.
Hai mắt Lâm Tứ Quân sáng sáng, cũng có tâm tư này.
Lâm Y Y nói: "Chuyện này chị lại phải phê bình Đại Quân."
Lâm Đại Quân nghe xong, rut cổ một cái: "Em lại thế nào?" Cậu tích cực đào con giun cũng không đúng sao?
Lâm Y Y nói: "Chị hiện tại muốn dạy em, Tam Quân và Tứ Quân cũng phải nghe, đây là liên quan tới vấn đề văn minh lễ phép, quốc gia chúng ta là quốc gia văn minh, cho nên lão bách tính chúng ta cũng phải làm lão bách tính văn minh."
Lâm Đại Quân: "Chị, chị nói có ý gì, em nghe không hiểu."
Lâm Y Y: "Em nghe không hiểu là đúng rồi, nếu như em nghe hiểu được, hiện tại sẽ không nói chuyện. . . Cái gọi là văn minh, chính là lúc người khác đang nói chuyện, chỉ cần đối phương còn chưa dứt lời thì em không thể chen ngang lời người khác, nếu như em có gì không hiểu, không rõ thì chờ người khác nói hết lời mới có thể hỏi. Không chen ngang lời người khác, ngoại trừ là văn minh lễ phép, còn có một chỗ tốt, chính là che giấu, ẩn tàng chỗ thiếu sót của mình.
Giống như bây giờ chúng ta đang tán gẫu, Tam Quân và Tứ Quân cũng không hỏi, Đại Quân em lại hỏi, người khác sẽ nhìn ra Đại Quân em cái này không hiểu, cái kia cũng không hiểu, có phải là rất ngốc không?”
Lâm Đại Quân hé miệng, lại muốn nói cái gì, bị Lâm Y Y chặn lại: "Chị biết em muốn nói cái gì, trên thực tế, Tam Quân và Tứ Quân cũng không hiểu, nhưng bọn họ không có mở miệng, không hỏi, cho nên người ta không biết bọn họ không biết, như vậy, có phải là chỉ có lâm Đại Quân em ngốc nhất hay không?"
Lâm Đại Quân xẹp xẹp miệng: "... Ừm."
Lâm Y Y đưa tay, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Cho nên, lúc người khác đang nói chuyện, không nên chen ngang, như thế chứng tỏ có lễ phép, đồng thời cũng có thể che giấu thiếu sót của mình.
Có chút chỗ không rõ, sau đó có thể hỏi lại, cũng có khả năng người khác hỏi, đối phương trả lời, vậy thì em có thể nghe thấy, đúng hay không?”
Lâm Đại Quân: "Em hiểu rồi."
Lâm Y Y nói: "Vậy thì tốt, chúng ta tiếp tục chủ đề con giun, con giun đào được, sau khi phơi khô thì mài thành bột, sau đó trộn vào chung với thức ăn của heo cho nó ăn, như vậy so với cho ăn cỏ sẽ tốt hơn. Tựa như gà mái ăn con giun lớn lên, đẻ trứng gà vừa đỏ vừa lớn. À. .. Nói đến gà mái, năm nay chúng ta cũng nuôi hai con gà mái, vê sau mấy đứa có thể giữ lại trứng gà tự mình ăn, thế nào? Khi mấy đứa đi đào con giun, thuận tiện có thể cho gà ăn." Nhất cử lưỡng tiện.
Lâm Đại Quân: "Nghe chị.'
Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân cũng không có ý kiến.
Lâm Y Y: "Vậy chuyện nuôi gà mái giao cho Đại Quân đi."
Lâm Đại Quân: "Em?"
Lâm Y Y: "Đại Quân là là chủ nhà của nhà họ Lâm chúng ta, chẳng lẽ chuyện nhỏ này cũng làm không xong sao?”
Lâm Đại Quân lập tức ưỡn ngực lên: "Em có thể, em đi, em nhất định sẽ làm tốt."
Lâm Y Y: "Vậy liền giao cho Đại Quân, chị tin tưởng Đại Quân có thể, chị vê nhà họ Tiêu, buổi chiều chị sẽ đưa Tiểu Ngũ tới, trong nhà chăn nuôi heo con chuyện lớn như vậy cũng muốn cho nó biết, chờ vê sau mấy đứa đi cắt cỏ, đào con giun, đều có thể mang nó theo." Cô nuôi Lâm Ngũ Đệ là một chuyện, nhưng mà chuyện của nhà họ Lâm thì Lâm Ngũ Đệ cũng nên biết đến, dù tuổi của cậu còn nhỏ nhưng cũng nên cùng với các anh em trải qua mọi chuyện.
Lâm Đại Quân: “Dạ.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận