Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 70 Noi lam viec cua cong an

Chuong 70 Noi lam viec cua cong anChuong 70 Noi lam viec cua cong an
Tiêu Vũ đạp xe đạp, chở Lâm Y Y. Tốc độ anh đạp chậm, vả lại có chuyện muốn hỏi cô: "Nhất Nhất..." Kêu tên của cô, có chút không quen, mọi khi anh thường gọi Đại Nha cho dễ gọi, nhưng mẹ anh nói cũng có đạo lý, trong thôn thậm chí khác thôn, một đống lớn tên Đại Nha, ai biết là ai2"Anh hỏi em một chuyện."
Lâm Y Y tò mò: “Chuyện gì vậy?"
Tiêu Vũ: "Chuyện bán máu lần này, có nói với người khác hay không? Hoặc là, còn có ai biết chuyện này không?”
Lâm Y Y: "Chủ nhiệm Dương của công xã biết chuyện này, từng tới hỏi riêng em..." Cô kể lại chuyện trước đó từ đầu chí cuối, bao gôm cả chuyện của Lâm Nhị Quân/Sao anh Tiêu Vũ đột nhiên hỏi chuyện này vậy, em nghe lúc chủ nhiệm Dương hỏi hình như rất khẩn trương, anh Tiêu Vũ lại hỏi nữa, chuyện này làm sao vậy?" Lâm Y Y suy tư trong lòng, chủ nhiệm Dương và Tiêu Vũ hẳn không có giao dịch gì chứ? Sao Tiêu Vũ đúng lúc biết cô từng nhắc tới với người khác?
Tiêu Vũ nói: "Ngày hôm qua công an đánh vào một nơi bán máu tư, bắt hết nhân viên liên quan."
Cái này Lâm Y Y càng thêm giật mình: "La, là có liên quan chủ nhiệm Dương không? Anh Tiêu Vũ, làm sao mà anh biết được?"
Tiêu Vũ: "Anh tham gia quân ngũ trở về, chuyển nghề làm công an ở thị trấn, trước mắt còn chưa vào vị trí, chờ qua đám cưới của chúng ta sau đó đi báo cáo." Vốn là trong khoảng thời gian này được nghỉ ngơi, nhưng anh cũng không nghĩ đến nghỉ ngơi mà muốn kết hôn.
Lâm Y Y có chút ngoài ý muốn, thật không ngờ còn có loại chuyện này. Nhưng mà: "Vậy về sau, mỗi ngày anh đạp xe đạp đi đi về về sao?"
Tiêu Vũ: "Em theo anh đến thị trấn, bên kia có nhà của gia đình anh, chịu không?”
Lâm Y Y đương nhiên chịu, không có ai muốn ở cùng một chỗ với mẹ chồng, nhưng cô cũng không muốn bảo người ta ra ở riêng, theo như trước mắt mà nói, bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc mọi người rất tốt, hơn nữa, mới gả qua đã đòi người ta ra ở riêng, mặt mũi cũng quá lớn.
Lâm Y Y: "Vậy đến khi được nghỉ phải về hiếu thảo với bà nội và bác gái, nhà của em không có người lớn, rất nhiều chuyện không hiểu, em còn phải trở vê xin bà nội Tiêu và bác gái chỉ bảo, để các bà ấy chống thay em, cho em ý kiến, em mới yên tâm chút. Hơn nữa, bà nội và bác gái chắc chắn cũng nhớ anh."
Tiêu Vũ: "Được... Về chuyện công an đánh vào cửa hàng bán máu, em đừng nói với bên ngoài.
Đây vốn là manh mối em cung cấp, là có thưởng đó, nhưng vì an toàn của em, chuyện này bị đè xuống." Trong lòng Lâm Y Y chấn động: "Đây là... Có liên quan den cái gì sao?"
Tiêu Vũ: "Đúng vậy, chuyện này vốn đề cập đến cơ mật bên trong, không nên nói cho em, nói ra ngược lại em sẽ sợ hãi, nhưng vì liên quan đến an toàn của em, cho nên cũng phải nhắc nhở em.”
Lâm Y Y: “Anh Tiêu Vũ anh nói đi."
Tiêu Vũ: "Cửa hàng bán máu đó có liên quan đến đặc vụ, bọn họ thu gom máu cũng có tác dụng khác.
Trái tim của Lâm Y Y đập bang bang bang, ngay lúc này, cô cảm giác rõ ràng hơn nữa, bản thân mình hiểu rõ chính xác về những năm sáu mươi, mà nhóm đặc vụ tàn khốc vô tình, nếu chuyện này có liên quan tới mình, nói không chừng đặc vụ sẽ đến giết mình. Cô lôi kéo tay áo của Tiêu Vũ, không kìm được ôm lấy thắt lưng của anh, tay còn đang run rẩy, cô thực sự sợ hãi.
Tiêu Vũ có thể cảm nhận được cảm xúc của cô cách một lớp quần áo, anh nói: "Đừng sợ, còn có anh."
Lâm Y Y: "Ừ" Nhưng mà, những lời này cũng không thể làm cô yên tâm/'Vậy... Nhị Quân biết đến bán máu cũng là người ta cố ý tuyên truyền sao? Vậy anh đường sắt của đại đội sản xuất nhà họ Đường, anh ta...'
Tiêu Vũ: "Anh ta là người trong giới đó, gọi là người môi giới, chính là anh ta truyền ra chuyện bán máu ở trong nông thôn, sau đó người ta thưởng cho anh ta, hiện giờ anh ta đã bị bắt, đời này... Cũng không thể được thả ra."
Trong nội dung gốc của truyện, cũng không có viết đến điểm này.
Đương nhiên, nội dung câu chuyện gốc quay xung quanh Đại Nha, sau khi hủy bỏ hôn ước giữa Đại Nha và Tiêu Vũ, về chuyện của Tiêu Vũ, tác giả cũng không có viết, cho dù là trong phim truyền hình, cũng không có chiếu. Cho nên Lâm Y Y dám khẳng định, về việc này, tuyệt đối không phải tác giả miêu tả, như vậy... Là thế giới này tự động xảy ra sao?
Lâm Y Y đè lại sự khó chịu ở đáy lòng, việc này cho dù cô nghĩ thế nào đều không có ích, điều cô có thể làm, chính là để mình sống những ngày tốt đẹp. Tuy rằng cô không biết mình xuyên qua tạm thời, hay là cả đời, nhưng cô muốn coi chuyện này như chuyện lo lắng cả đời. Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm nhiêu năm đọc sách của cô, xuyên thành người trùng tên trùng họ, mười thì có tám, chín người xuyên qua cả đời. Chẳng qua, người ta xuyên thành nữ phụ vật hi sinh, cô xuyên vào nữ chính khổ tình. Lại nói, còn không bằng nữ phụ vật hi sinh nữ nữa, bình thường nữ phụ vật hi sinh đều có nhan sắc, có vóc người, có tiên, còn nữ chính khổ tình, ngoại trừ chịu khổ nhọc, gì cũng không có, cũng may đây là nữ chính, nên dù thế nào cũng không sẽ tìm đường chết, đương nhiên, cô cũng sẽ không đi tìm đường chết.
Lâm Y Y không lộ vẻ trên mặt, trong lòng vừa nghĩ thông.
Tiêu Vũ thấy cô không lên tiếng, nghĩ rằng cô đang lo lắng chuyện đặc vụ, nhưng chuyện này vì an toàn của cô, anh nhất định phải nói cho cô.
Tới thị trấn rồi, hai người đi trước lấy quân áo mới may, sau đó lại đến nhà hàng Quốc Doanh ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Tiêu Vũ nói: "Anh dẫn em đi làm quen nơi làm việc của công an một lát nhé?” Lâm Y Y: “Được, cám ơn anh Tiêu Vũ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận