Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 110 Cỏ khô

Chương 110 Cỏ khôChương 110 Cỏ khô
Tiêu Vũ tiến lên, từ trên người Tân Hương Cúc lôi Lâm Y Y lại đây: "Về nhà." Để mặt của cô chôn vào trong lồng ngực của mình, bởi vi. . . anh biết cô không có khóc. Người khác có thể nghe không hiểu, nhưng Tiêu Vũ nghe ra được là khóc thật hay khóc giả. Hơn nữa, cô vợ nhỏ rất cơ trí, làm sao yếu ớt như vậy? Chỉ bởi vì chuyện này mà khóc? Không thể. Có điều, vợ đau lòng chính mình, anh đương nhiên sẽ không vạch trần cô, anh lo lắng cô không giả bộ được cho nên trước tiên chỉ có thể mang cô về nhà.
Tần Hương Cúc cười cười nói: "Ai, con dâu này của tôi tuổi còn nhỏ thích nói thật, mọi người bỏ qua cho nó. Có điều lời này của nó cũng không có nói sai, phụ nữ chỉ có thể sai phái chồng của mình thôi, sai phái chồng của người khác làm sao được chứ?"
Có người nói: 'Lá gan của cô con dâu này của bà cũng nhỏ quá đó chứ?"
"Đúng vậy, mọi người chỉ đùa một chút, đã sợ hãi đến khóc."
Tần Hương Cúc: "Tính tình nó dịu dàng, tốt tính lại rất biết điều."
"Con dâu tính tình dịu dàng cũng tốt, khỏi đi theo đám đàn bà chúng ta ồn ào ầm ï“"
"Tôi thấy Hương Cúc và cô con dâu này quan hệ tốt lắm." Vừa nãy hai người ôm nhau, đừng nói là mẹ chồng và con dâu, ngay cả mẹ và con gái ruột thịt cũng ít có.
Lâm Y Y bị Tiêu Vũ mang đi, rời khỏi thao trường, Tiêu Vũ mới thả cô ra: "Sao em lại tinh quái như thế hả?" Tiêu Vũ hỏi.
Lâm Y Y nháy mắt một cái, rất là vô tội nhìn anh: "Anh Vũ, anh biết em không có khóc sao?"
Tiêu Vũ: "... Anh thấy em dùng sức bấm bắp đùi của mình."
Lâm Y Y:”".. " Có điêu rất nhanh, cô mỉm cười nhìn anh/'Anh Vũ, có phải lúc nào anh cũng chăm chú nhìn em không?”
Tiêu Vũ: ".. " Trong thao trường có chút te nhạt, mọi người đang đợi đại đội trưởng đến phân thịt, anh thấy cô vợ nhỏ kéo cánh tay mẹ mình, hai người thân mật như mẹ con cho nên mới nhìn. Nhìn cô mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, nhìn cô cau mày, nhìn cô không vui vẻ, mỗi một biểu hiện đều liên quan đến anh. Anh nhìn thấy mà trong lòng vui vẻ, sau đó nhìn thấy cô ngắt bắp đùi của mình. Nghĩ tới đây, Tiêu Vũ hỏi,'Trên đùi có phải lưu lại dấu rồi không?" Da dẻ của cô rất trắng, nhẹ nhàng giả bộ một chút cũng sẽ có dấu. Lúc trước bọn họ ở phía sau núi của nhà bà Cát thì anh đã phát hiện, cánh tay cô đã lưu lại dấu khi anh ôm cô lăn trên đất.
Lâm Y Y nhẹ giọng: "Đúng đấy, đau quá."
Tiêu Vũ: "... Trở về xoa xoa cho em, xoa một chút thì sẽ mau tan."
Khi hai người sắp tới nhà họ Tiêu, nhìn thấy Te Cần Thái và Lương Thị ở trên đường, nhìn thấy bọn họ, Te Cần Thái nói: "Nhị thúc, em dâu, tình huống bên kia thế nào? Phân thịt heo xong chưa?”
Tiêu Vũ: "Vẫn chưa." Lâm Y Y lo lắng nói: "Chị dâu, sắp phân chia thịt heo, em thấy có rất nhiều người, thật sợ bọn họ cướp đi thịt của chúng ta."
Tê Cần Thái: "Phi, bọn họ dám cướp thịt, xem bà đây có đánh chết bọn họ không." Nói xong thì chạy đi. Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện lấy thịt.
Lương thị cũng chạy theo, đây chính là thịt đó, năm nay còn chưa được ăn.
Tiêu Vũ nhìn không khỏi lắc đầu. Trước còn lo lắng chị dâu sẽ bắt nạt cô, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không cần lo lắng.
Lâm Y Y nhìn anh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Đến nhà họ Tiêu, Lâm Y Y nhìn thấy Lâm Ngũ Đệ và Tiêu Thụy đang chơi đùa, bà nội Tiêu ở bên cạnh trông bọn họ, nếu như. . . bọn chúng không chơi với bùn là tốt rồi. Nhìn thấy cái này, Lâm Y Y nói: "Anh Vũ, anh có biết bện trái câu không?”
Tiêu Vũ: "Bện trái cầu?"
Lâm Y Y suy nghĩ một chút: "Cũng không cần, em có biện pháp." Nói xong, cô trở về phòng, hai túi đồ vật bên trong góc phòng, một túi là lương thực, là đám em trai nhà họ Lâm để ở chỗ này giao cho cô bảo quản lương thực, còn có một túi là quần áo, là quần áo của cha mẹ Lâm, tuy rằng bọn họ đã qua đời, nhưng quần áo vẫn còn dùng được. Ví dụ như quần áo cũ rách có thể làm cây lau nhà, vải bố, thậm chí có người sẽ dùng quần áo cũ làm khăn mặt hay lau thân thể, có chút quần áo có thể cắt nhỏ lại, thời đại này không ai vứt quần áo, dù cho là quần áo cũ, bọn họ cũng có thể may vá, chỉnh thành nhiều thể loại khác nhau.
Tiêu Vũ đi theo vào, nhìn thấy cô lấy ra vài món quần áo rách rưới, không rõ hỏi: "Em muốn làm gì?”
Lâm Y Y nói: "Anh chờ một lát sẽ biết, anh giúp em đi lấy một ít cỏ khô, chọn loại mềm một chút.'
Tiêu Vũ nhíu mày nhưng vẫn đi ra ngoài.
Lâm Y Y lấy ra kim may và kéo, cô cắt một ống tay áo của cái áo rách rưới, sau đó dùng kim chỉ may lại. Tay nghê thủ công của Lâm Y Y cũng không tệ lắm, cũng nhờ có thêu chữ thập, khi thêu chữ thập nổi lên lúc đó thì cô cũng có thêu vài tấm, treo trong phòng khách ở nhà, cũng bởi vậy mà cô học may vá cũng không tệ. Nếu như phải đụng tới máy may, vậy thì không xong rồi.
Qua năm phút đồng hồ, Tiêu Vũ trở về, câm về một mớ cỏ khô, chuyển tới trong phòng, bà nội Tiêu còn ở bên ngoài hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, con đem cỏ khô vào trong phòng làm gì?"
Tiêu Vũ:”"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận