Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 494 Sâu trùng của xã hội

Chương 494 Sâu trùng của xã hộiChương 494 Sâu trùng của xã hội
Lâm Y Y gõ đầu con trai một cái: "Cái miệng của con vừa mở ngậm lại liền có thể lừa người."
Tiếp tục như vậy, tiền của Tiểu Cát Tường sớm muộn cũng sẽ bị cậu bé lừa gạt hết.
Tiểu Thập Nhất: "Không lừa gạt, người xấu."
Tiểu Cát Tường nói: "Bác hai, em trai không lừa người, con đồng ý cho em tiền."
Lương Thị: "Bác hai của con chỉ đang nói đùa với con thôi."
Sau khi ăn xong, Lâm Y Y về nhà tiếp tục thu dọn, Tiểu Cát Tường bởi vì muốn cùng Tiểu Thập Nhất chơi, cho nên cũng tới. Tiểu Thập Nhất có mấy món đồ chơi, búp bê vải, tượng gỗ, xe đồ chơi, những thứ này đều là Lâm Y Y mua ở hệ thống thương thành, đều là món đồ chơi đặc sắc ở thời đại này. Búp bê vải là Lâm Y Y dùng vải bố ở thời đại này làm, cho nên ăn cơm xong, hai anh em ngôi trên chiếu trong đại sảnh vui đùa một chút, sau đó đọc một chút sách. Bọn họ xem không hiểu chữ ở trên đó, thế nhưng bọn họ có thể xem tranh vẽ.
Lâm Y Y quét tước trong nhà một hồi, sau đó đi nấu canh đậu xanh, chờ sau khi đun sôi canh đậu xanh, cô len lén mua ở hệ thống thương thành. Cho vào một viên đá, sau đó đặt canh đậu xanh vào bên trong khối đá. Sau khi khối đá hòa tan cũng là nước cho nên sẽ không bị người phát hiện. Chủ nếu là không có người nhìn thấy, cho nên rất an toàn.
Chờ Lâm Y Y nấu xong canh đậu xanh mang đi ra ngoài, nhìn thấy hai đứa bé ngủ ở trên chiếu, cô đi lấy một cái thảm, đắp lên trên bụng hai đứa nhỏ, để tránh bị cảm lạnh.
Chờ đến hơn hai giờ, bọn nhỏ tỉnh lại, Lâm Y Y gọi bọn họ uống canh đậu xanh, canh đậu xanh đương nhiên không lạnh như là đặt ở trong tủ lạnh, chỉ là lạnh hơn so với nước giếng một chút, thế nhưng không có khối đá thì đứa nhỏ cũng sẽ không bị lạnh bụng. .
Ngày hôm sau Sau khi hai người tiến vào thị trấn, còn nhìn thấy không ít tiểu hồng binh đi ở trên đường, tay áo của bọn họ có buộc vải đỏ, trong vòng mười năm sau đó, bọn họ sẽ là một cột mốc hiển hách trong thời đại này. Thậm chí, có người còn hợp sức hô vang những khẩu hiệu như "Đả đảo những kẻ cầm quyền đang đi con đường tư bản".
Lâm Y Y nhìn đám người điên cuồng này, trong lòng run lên một cái. Từ trong sách, từ trong tiểu thuyết biết được tình huống và từ trước mắt nhìn thấy là hoàn toàn khác nhau.
Lương Thị nhát gan, cô ấy có chút sợ lôi kéo Lâm Y Y: "Chị hai, đây là. . "
Lâm Y Y: "Không cần để ý tới bọn họ, đi thôi, trước tiên đi bệnh viện."
Thật ra, Lâm Y Y đối với lịch sử của thời đại này đã không thể nào hiểu rõ, mặc dù biết thời gian mười năm rung chuyển, thế nhưng cụ thể từ khi nào bắt đầu, cô đúng là không có ấn tượng gì, cô nhớ tới hình như là tháng 5 thì bắt đầu, nhưng hiện tại chỉ mới tháng 6, cái thị trấn nhỏ này cũng đã bắt đầu cục diện như thế rồi sao? Đây thật sự cũng đã sắp tới.
Hai người hướng về bệnh viện đi đến. Mới đến bệnh viện, chỉ thấy phía trước bệnh viện có rất nhiều người vây quanh, mọi người gào to không biết đang nói cái gì, thế nhưng có chút âm thanh sắc bén còn có thể nghe được.
"Đả đảo những kẻ câm quyền đang đi con đường tư bản, đả đảo giai cấp tư sản phản động quyền uy, hạ bệ bọn bảo hoàng của giai cấp tư sản."
"Đánh chết những tên sâu trùng của xã hội này."
"Các đồng chí, những người này đều là một trong những con chó săn của tư bản."
Lâm Y Y nói với Lương Thị: "Cẩn thận một chút, chúng ta ở bên cạnh nhìn."
Nhiều người vây quanh như vậy, nguyên nhân là bệnh viện có một tên bác sĩ bị lôi ra phê bình.
Lý do chính là do ông ta có bối cảnh nước ngoài. Vị bác sĩ này lúc còn trẻ ra ngoại quốc du học.
Mà vào lúc này, ông ta đã sắp bốn mươi tuổi.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng quỳ trên mặt đất, trên người bị đánh thành vết máu loang lổ không nói, trên đất còn vài cái răng của ông ta bị đánh rơi. Trên cổ có mang một tấm bảng hiệu, là giấy cạc tông, phía trên viết: Tôi có tội.
Lâm Y Y nhìn, chau mày, thế nhưng cô không có cách nào. Những nữ chủ kia xuyên qua tiểu thuyết, lấy sức lực của một người thay đổi tất cả, những chuyện đó đều là lừa người. Thế giới này mặc dù là do tiểu thuyết hình thành, không giống thế giới hiện thực nhưng hướng đi của lịch sử là như thế. Mà trong tương lai, có mười năm tiếp theo sẽ tiếp tục kéo dài bi kịch hiện tại, có điều cũng may là chỉ ác liệt một chút vào năm đầu tiên.
"Cha. .. Cha.. . Có một cô gái tuổi trẻ chạy vào, cô quỳ rạp xuống bên người người đàn ông trung niên,'Cha, cha không sao chứ? Van cầu mọi người thả cha tôi ra đi, ông ấy là một bác sĩ tốt tốt, ông ấy xem chuyện giúp người làm niềm vui, chưa từng thương tổn ai cả, ông ấy đã giúp đỡ rất nhiêu người, đã cứu rất nhiều người, van cầu mọi người, thả ông ấy ra đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận