Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 544 Tham vieng

Chuong 544 Tham viengChuong 544 Tham vieng
Tiêu Vũ gật đầu: "Con đứng ở cửa làm gì? Nam tử hán đại trượng phu, bước đi eo thẳng tắp, ngẩng đầu lên."
Tiểu Cát Tường theo bản năng mà thẳng lưng ngẩng đầu, ở nhà họ Tiêu, cậu chỉ sợ bác hai."Con. .. con tới xem một chút, Tiểu Thập Nhất và cậu Tiểu Ngũ có trở vê chưa."
Nghe Tiểu Cát Tường nói như vậy, trong mắt Tiêu Vũ loé ra một vệt ấm áp, phòng lớn và phòng hai bọn họ triệt để xa lòng, ngay cả đứa nhỏ cũng không đến, thế nhưng nói như thế nào đây, trong xương Tiêu Vũ vẫn hi vọng người một nhà đều hòa thuận, cho nên nhìn thấy Tiểu Cát Tường thân thiết với con trai và em vợ, anh rất vui vẻ.
Tiêu Vũ: "Chờ nghỉ đông, con có thể lên đảo tìm bọn họ chơi."
Ánh mắt Tiểu Cát Tường sáng lên: "Năm nay có thể đi không?"
Tiêu Vũ: "Ừm, khi bác hai gái của con trở lại, con có thể hỏi một chút."
Tiểu Cát Tường: "Dạ được... bác hai, bác có thể giúp con mang ít đồ cho Tiểu Thập Nhất không?”
Tiêu Vũ: "Ừm, mang cái gì?"
Tiểu Cát Tường chạy về nhà mình, chỉ chốc lát sau, cậu từ trong nhà ôm một bình sữa bột quay về. Cậu mặt mang bình sữa bột đến trước mặt Tiêu Vũ, sau đó mang đồ vật bên trong ra, bên trong có kẹo, có giấy gói kẹo mà cậu cảm thấy đẹp đẽ, còn có cục đá nhỏ mà cậu tình cờ tìm được, lá cây đẹp de, còn có vỏ sò, đều là các loại đồ chơi của trẻ con. Tiểu Cát Tường lấy kẹo, giấy gói kẹo và cục đá nhỏ ra, suy nghĩ một chút, lại lấy ra mấy phần tiền: "Những thứ này là cho Tiểu Thập Nhất." Nói xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vũ.
Cậu vừa nhìn, cảm thấy bác hai thật cao, nhìn đến mỏi cổ. Thật ra cha cậu Tiêu Tân cũng rất cao to, chỉ là không cao hơn Tiêu Vũ, hơn nữa Tiêu Vũ đứng rất mạnh mẽ cường tráng, lại có khí thế, đối với Tiểu Cát Tường mà nói, thì càng thêm cao lớn. Thấy Tiêu Vũ không nhận lấy, Tiểu Cát Tường lại kêu một tiếng: "Bác hai?"
Tiêu Vũ từ bên trong lấy tiền ra: "Tiền thì không cần, con giữ lại mua đồ ăn cho mình, cái khác bác mang về cho Thập Nhất, thay mặt Thập Nhất cảm ơn con, con là một anh trai tốt."
Nghe bác hai khen mình mình, Tiểu Cát Tường ngượng ngùng cười cười, tuy rằng mẹ cậu nói phải đối xử với em trai Thập Nhất khá một chút, thế nhưng cậu tốt với em trai Thập Nhất, không phải bởi vì mẹ nói, mà là bởi vì cậu yêu thích em trai Thập Nhất, cũng yêu thích bác hai gái. Trẻ con mà, ai thường cho cậu đồ vật ăn, thì cậu liền thích người đó. Lâm Y Y ở nông thôn, thường hay cho Tiểu Cát Tường đồ ăn, còn giữ cậu ở nhà ăn cơm, thêm lúc trước cơm nước ở nhà cô tốt hơn phòng ba, cho nên Tiểu Cát Tường yêu thích cô cũng là bình thường. Ngoài ra, cậu có thể cảm nhận được thiện ý trên người Lâm Y Y.
Thứ hai, quá nửa đêm, Tiêu Vũ đem áo bông, áo lót bông, thuốc, rễ nhân sâm các thứ đưa đến cho Lý Thắng Trung. Bây giờ Lý Thắng Trung và Lý Thu Huy ở cùng một chỗ, ngay ở bên cạnh chuồng bo lại xây lên một gian nhà tranh, hai ông cháu tự mình ở, phải mất hai tháng mới dựng xong nhà tranh, đương nhiên trung gian cần có không ít thời gian, tuy rằng đều là rơm rạ, thế nhưng còn rất rắn chắc, bên trong rơm rạ có bùn, đất sét, chí ít che mưa che nắng chắn gió không thành vấn đề. Cho nên khi Tiêu Vũ tặng đồ cho bọn họ thì rất an toàn, không để cho người khác nhìn thấy.
Cũng như lần trước, Lý Thắng Trung mở mắt ra liên nhìn thấy đồ vật trên giường, thật ra thay vì nói nhìn thấy những thứ đồ này mang đến ấm áp, còn không bằng nói năng lực trinh thám xuất sắc của Tiêu Vũ mang đến cho ông ta kinh hỉ. Bởi vì mỗi lần Tiêu Vũ đến thì ông ta đều không có phát hiện. Tuy rằng lớn tuổi, thêm vào xuống nông thôn khổ cực, cảnh giác và nhạy cảm không bằng năm đó, thế nhưng trực giác quân nhân vẫn còn, thế mà cả hai lần, ông ta đều không phát hiện Tiêu Vũ, cho nên nói, không phải ông ấy không giỏi nữa, mà là người ta quá xuất sắc. Là một người lão cách mạng, lão tiên bối, biết người phía sau càng ngày càng xuất sắc, đương nhiên ông ta vui mừng.
Lý Thắng Trung lấy đồ vật ra, lần này chữ viết bên trong tờ giấy có hai loại, một nửa giống như trước đây, viết hai cái áo bông là cho ông ta và cháu trai, áo lót bông là cho ông ta. Một nửa sau là viết thuốc bột dùng để pha trà uống đuổi hàn, rễ nhân sâm và nhân sâm lát dùng để dưỡng thân. Tuy rằng bọn họ tuy không có nước ấm, thế nhưng vẫn có thể nấu nước sôi. Ngoài ra, trong cái bọc còn có hai cái chén gốm sứ rất cũ kỹ.
Lý Thắng Trung nói với Lý Thu Huy: "Chờ một lúc nấu nước nóng, chúng ta pha chén trà sâm đuổi hàn." Lý Thắng Trung trước khi bị điều chuyển thì ngồi ở vị trí cao, ngay cả Lý Thu Huy cũng là kim tôn ngọc quý, cho nên trước đây bọn họ đã thấy rất nhiều thứ tốt, vì thế biết được, nhân sâm lát và rễ nhân sâm đều là góc viên, đơn thuần bồi bổ thân thể, không giống loại nhân sâm "Gải tử hồi sinh" kéo người từ chỗ diêm vương trở vê. Cho nên, đối với những loại góc viến này, bọn họ cam lòng ăn. Hơn nữa, bọn họ rất rõ ràng, bọn họ sẽ ở lại nơi này rất lâu, nếu như muốn sống đến ngày mai, thì phải cố gắng chăm sóc chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận