Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 473 Mau thuan

Chuong 473 Mau thuanChuong 473 Mau thuan
Doanh trưởng Hứa: "Này... Cái này có thể là hiểu lầm hay không?”
Hứa thị: "Anh đi hỏi đội trưởng Tiêu, đây không phải hiểu lâm, lúc ấy ở văn phòng hậu cần có chín quân tẩu, anh đi hỏi con của các cô ấy, có phải hiểu lâm hay không. Mẹ anh mắng chửi cậu em vợ nhà đội trưởng Tiêu mất dạy, tính thay cha mẹ vợ của đội trưởng Tiêu dạy dỗ cậu em vợ của anh ta, anh có thể không biết hả, cha mẹ vợ của đội trưởng Tiêu lúc cậu em vợ 2 tuổi đã mất rồi."
Doanh trưởng Hứa vừa nghe vậy: "Mẹ chưa nói chuyện này với anh."
Hứa thị dựa vào anh ta: "Em nói rồi, cháu anh hại chết hai đứa con của em, đời này em cũng sẽ không tha thứ bọn nó, muốn em hầu hạ bọn nó, anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Thật sự sống không nổi nữa, chúng ta ly hôn đi."
Doanh trưởng Hứa: "Vợ à..." Anh ta hít một tiếng, bây giờ không phải lúc ngủ, anh ta mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy mẹ anh ta đang thu dọn, anh ta hỏi,'Mẹ, hôm nay Tiểu Bảo có đánh nhau với người ta không?”
Nói tới chuyện này, mẹ Hứa nói: "Không có không có, cũng chỉ là con nít đùa giốn mà thôi, trẻ con cãi nhau mà, đây cũng không phải chuyện lớn."
Sao doanh trưởng Hứa không biết mẹ ruột của mình, anh ta vốn chính là người thông minh, nếu không thì cũng sẽ không nhờ vào chuyện anh trai anh ta hi sinh vì bộ đội, muốn một suất chiêu binh. Vừa thấy lời nói của mẹ anh ta thì biết đại khái rồi, anh ta lập tức thay giày đi ra ngoài.
Mẹ Hứa: “Con trai, con đi đâu vậy?”
Doanh trưởng Hứa đến nhà bên cạnh: "Chị dâu Bối có ở nhà không?”
Nhà bên cạnh cũng không ngủ sớm như thế, mới sáu bảy giờ, doanh trưởng Lý đang chơi với hai đứa con. Nhìn thấy doanh trưởng Hứa, anh ấy chỉ chỉ phòng bếp: "Đang bận rộn bên trong, sao thế?"
Doanh trưởng: "Tôi tới hỏi chút chuyện."
Bối thị đi ra: "Ôi, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy?"
Doanh trưởng Lý: "Em nói gì thế? Sao lại nói kỳ lạ vậy?"
Bối thị hu một tiếng: "Anh thấy vết thương trên người con anh chưa, đó đều là bị người ta đánh mà ra."
Doanh Trưởng Lý: '..."
Bối thị: "Doanh trưởng Hứa đến đền tiền hả? Nhưng cậu em vợ của đội trưởng Tiêu bị đánh nghiêm trọng hơn. Thằng cháu của anh nên dạy cho tốt, thím nhà anh lợi hại quá, còn nói cậu em vợ đội trưởng Tiêu người ta có người sinh không có ai dạy." Doanh trường Lý: "... Vợ anh ấy nói chuyện lợi hại. Tuy nhiên, anh ay không thể tưởng tượng nổi nhìn doanh trưởng Hứa, lời này thật sự có thể nói sao? Tiêu Vũ là thủ trưởng của bọn họ, bọn họ thăng cấp do Tiêu Vũ đề cử, nếu Tiêu Vũ muốn ép bọn họ, đời này bọn họ cứ dừng ở đây. Hơn nữa, thăng cấp cần quân công, nếu Tiêu Vũ không ủy nhiệm nhiệm vụ cho bọn họ, ngay cả quân công bọn họ cũng không sẽ có.
Doanh trưởng Hứa có thể nghĩ đến chuyện này, đương nhiên doanh trưởng Hứa cũng có thể nghĩ đến, hơn nữa anh ta nghĩ càng nhiều. Tuy rằng Tiêu Vũ giống bọn họ, đều đi ra từ nông thôn, nhưng cho dù đi ra từ nông thôn, cũng không giống nhau. Tiêu Vũ tốt nghiệp trường quân đội, ngay cả sơ trung bọn họ cũng chưa học xong, thậm chí cũng chỉ học mấy năm tiểu học. Hơn nữa mối quan hệ cá nhân của sinh viên trường quân đội không giống với lính bình thường như bọn họ, với học sinh trường quân đội mà nói, sinh viên, giáo viên cả trường quân đội đều là mối quan hệ cá nhân của bọn họ.
Doanh trưởng Hứa lo lắng không sai, quan hệ cá nhân của Tiêu Vũ tuyệt đối sẽ không kém hơn quân nhân của gia đình có danh vọng, hơn nữa, trong trường quân đội, người tốt nghiệp ở tuổi này giống anh, người có thành tích tốt nghiệp như anh, gần như ít lại càng ít, học sinh như vậy, các giáo viên cũng đều rất coi trọng. Nhưng Tiêu Vũ rất có nguyên tắc, anh sẽ không chạy quan hệ mưu cầu gì cho mình, cũng sẽ không chạy quan hệ vì mưu cầu của người nhà.
Doanh trưởng hứa lập tức đến nhà họ Tiêu.
Tiêu Vũ ôm con đang chơi đùa, Lâm Ngũ Đệ đang tắm rửa, Lâm Y Y đang đun nước ấm.
Doanh trưởng Hứa: "Đoàn trưởng Tiêu."
Tiêu Vũ nhìn thấy anh ta ngược lại không cảm thấy bất ngờ: "Ăn cơm chưa?"
Doanh trưởng Hứa: 'Ăn rồi. Đoàn trưởng Tiêu, tôi đến nhận lỗi cho chuyện của mẹ tôi và cháu tôi."
Tiêu Vũ: "Xin lỗi tôi cũng không có cách nào tha thứ cho anh, dù sao chuyện này không liên quan đến tôi." Thanh âm anh bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc phập phồng, nhưng quả thật Tiêu Vũ cũng không tức giận, chẳng qua là làm dáng,'Nhưng lúc cậu em vợ của tôi hai tuổi, cha mẹ vợ tôi đã đi rồi, em ấy là một tay vợ tôi nuôi lớn, mẹ anh nói em ấy mất dạy, cũng là sự thật, dù sao đứa trẻ hai tuổi không có cha mẹ, dạy thế nào?”
Doanh trưởng Hứa là người thông minh, sao không nghe ra! Đoàn trưởng Tiêu đang nói chuyện vì vợ anh. Doanh trưởng Hứa: "Vâng, mẹ tôi tới từ nông thôn, không có hiểu biết, không biết nói chuyện."
Tiêu Vũ cười khẽ: "Vợ tôi vì thế khóc một buổi chiều, nói cái gì nhớ cha mẹ vợ tôi, ai..."
Doanh trưởng: "Thật sự rất xin lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận