Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 61 Đừng trách chúng ta

Chương 61 Đừng trách chúng taChương 61 Đừng trách chúng ta
Khâu thị nói: "Chuyện này là thế nào vậy? Đại Nha làm bộ té xỉu là có chuyện gì?" Suy nghĩ của Khâu thị vô cùng tốt. Phải nói là người nhà của Lâm Chính Đức đều có suy nghĩ không tệ, cái này cũng không phải là thiếu lương thực không thành vấn đề, mà là vì Lâm Chính Đức là bác sĩ, trong thời đại ăn không đủ no như này, ông ấy cũng sẽ hái một chút thuốc có chỗ tốt cho thân thể, sau đó sắc cho người trong nhà cùng uống, vậy có lẽ đây chính là chỗ tốt nhất của người trong nhà bác sĩ.
Lâm Chính Đức giải thích một chút.
Khâu thị nghe được hơi ngoài ý muốn: "Trái lại là Đại Nha rất yêu thương em trai mình, nhưng bọn họ nhiều con trai tới vậy, Nhị Quân được người trên thị trấn nhận nuôi, cũng không có chuyện gì xấu, Đại Nha cũng giảm bớt được áp lực, Nhị Quân cũng có cuộc sống tốt hơn, vấn đề này suy nghĩ cẩn thận cũng sẽ thấy không tệ.
Con trai nhà họ Lâm nhiều như vậy, có tới năm đứa con trai, bị người ta nuôi một người, trong mắt mọi người đều không phải là chuyện gì lớn. Huống chi Lâm Nhị Quân đã ký tên, tương lai sau này cậu ta lớn lên không chừng còn có thể giúp đỡ người trong nhà. Thế nhưng những người này không hề biết, trong mắt Lâm Y Y thì Lâm Nhị Quân chính là một tên vong ân bội nghĩa, cô cũng không trông cậy vào cậu ta giúp đỡ nhà họ Lâm, chỉ cân không gây sự với nhà họ Lâm là được.
Người nhà họ Lâm ăn cơm trưa xong, tiếp tục đi câu tôm hùm, Lâm Y Y: "Đại Quân, hôm qua chị hai mới... Hôm nay đi đường nhiều như vậy, lại đi câu tôm hùm, bệnh sẽ nặng thêm, nếu bệnh nặng thêm thì sẽ phải tốn tiền xem bệnh, cho nên chị sẽ không đi câu tôm hùm được, em dẫn theo Tam Quân và Tứ Quân phải chú ý an toàn, nếu thân thể không thoải mái thì phải trở về, biết không?"
Lâm Đại Quân nhớ tới chuyện chị gái đập đầu tự sát hôm qua, bây giờ trong lòng của cậu ta vẫn còn thấy sợ, hơn nữa, thời đại này mọi đứa nhỏ đều thích chạy khắp nơi, không thích nghỉ ngơi, cho nên Lâm Y Y không đi, cậu ta dẫn theo em trai cũng không cảm thấy có gì, hơn nữa, cậu ta cũng thật sự sợ chị mình không ổn “Chị cả chị phải nghỉ ngơi cho thật tốt, em sẽ dẫn Tam Quân và Tứ Quân đi câu thật nhiều tôm hùm vê."
Lâm Y Y khen ngợi: "Đại Quân thật ngoan, Đại Quân không chỉ là anh trai tốt mà còn là em trai ngoan của chị."
Gương mặt đen sạm của Lâm Đại Quân hơi đỏ lên: "Vậy... Em đi đây."
Lâm Y Y không nghĩ tới chỉ khen một câu như vậy, mà đã để Lâm Đại Quân ngại ngùng tới thế.
Cũng đúng, dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ mười ba tuổi, không phải sau này trở thành một tên vong ân bội nghĩa áp bức Đại Nha. Cô lấy ra bốn viên kẹo mừng: "Đây là thưởng cho các em, Đại Quân dẫn dắt em trai cho nên chị cho thêm một viên." Lâm Đại Quân: "Ôi, em sẽ dẫn tốt mấy đứa em." Một tiếng này, so với vừa rồi càng nặng hơn nhiều, ở thời đại này, khi giao phó mọi chuyện cho bạn bè không có một chút kẹo ngọt thì không thể giải quyết được.
Nhìn Lâm Đại Quân, Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân vui sướng rời đi, Lâm Y Y lắc đầu, cô thật sự mệt mỏi, buổi chiều không muốn đi còn có một việc là chỉ có ba cây cần câu cá, cô đi cũng vô dụng. Hơn nữa, chờ sau khi cô kết hôn, những viên kẹo mừng này vốn dĩ cũng sẽ để lại cho bọn người chủ nhà là Lâm Đại Quân, bây giờ cho bọn chúng ăn trước cũng chính là cho bọn chúng ăn đồ của mình. Nhưng bọn chúng hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy.
Lâm Y Y và Lâm Ngũ Đệ cùng ngủ một giấc, tỉnh lại đã là xế chiêu. Cơm tối cô đành ngao cháo khoai lang, nấu canh trứng gà. Chờ Lâm Đại Quân dẫn theo hai em trai vê, Lâm Tứ Quân là người nói xin lỗi đầu tiên: "Chị ơi, hôm nay người câu tôm nhiều quá, chúng em câu cũng không được nhiều như trước kia, mọi người ngồi gần nhau nên động tĩnh cũng sẽ làm phiên người khác, bây giờ câu tôm hùm cũng không câu được nhiều quá."
Lâm Đại Quân nói: "Đúng đấy, còn có người trách chúng ta sao không nói sớm cho mọi người biết, nói chúng ta chỉ biết ăn một mình, bây giờ ai không ăn một mình chứ?"
Lâm Y Y đã sớm nghĩ tới người hôm nay sẽ đông hơn: "Vậy các em nói thế nào?”
Lâm Đại Quân: "Em đã nói là tôm hùm sống ở nơi bẩn thỉu trong khe nước, tất cả mọi người không dám ăn, nhà chúng ta không có lương thực mới ăn, nên cũng không biết có thể bị bệnh hay không, mọi người nếu ăn bị bệnh gì thì cũng đừng trách chúng ta."
Lâm Y Y: "Đại Quân nói như vậy rất tốt, vốn chúng ta cũng bỏ qua nguy hiểm bị bệnh mà ăn chúng, nên cũng không biết sau khi ăn có sinh bệnh gì hay không, bọn họ muốn ăn mà có bị bệnh thì cũng đừng trách chúng ta.'
Lâm Đại Quân: “Đúng vậy nha.”
Lâm Y Y: "Ăn cơm đi, xế chiều hôm nay các em vất vả rồi, chị nấu trứng, các em một người nửa bát."
Mấy người em trai nhà họ Lâm: "Cảm ơn chị."
Vào bữa cơm tối, mọi người xử lý hết gần hai mươi kí tôm Đại Hung rồi mới đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận