Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 92 Thien phu

Chuong 92 Thien phuChuong 92 Thien phu
Lâm YY:”"..... Cô không có muốn động phòng, cô chỉ đang nhắc nhở anh, hôm nay là ngày như vậy thì đừng đi giặt quân áo. Nhưng anh vừa nói thế giống như lời nói mới nay của cô cũng thật sự có ý nghĩa như vậy.
Lâm Y Y trở lại trên giường nửa nằm, dựa lưng vào đầu giường nói sang chuyện khác: "Anh Vũ, anh biết bện giỏ mây không? Không cần quá lớn, gần bằng cái gùi nhỏ, cao nửa thước là được rồi." Nhìn thấy anh buông thau rửa mặt, cô nghĩ tới một việc.
Tiêu Vũ cũng lên giường theo, nhìn thấy Lâm Y Y nằm ở bên trong, anh vẫn có chút xấu hổ, muốn lấy đề tài khác để che đấu: "Anh không biết nhưng ông nội biết. Em cần cái đó làm gì? Có gì khác với gùi nhỏ?" Vừa nói, vừa thật cẩn thận ngồi lên giường, hơi sợ đụng tới cô. Sau đó thân thể căng thẳng, nửa nằm giống cô, dựa lưng vào đầu giường. Nhưng chỉ cần quay đầu thì có thể nhìn thấy cô. Chỉ là... Anh không dám quay đầu.
Lâm Y Y: "Em muốn kiếm giỏ mây đặt ở sau cửa nhà, dùng để phơi quần áo linh tinh không kịp giặt, quăng trên mặt đất không sạch sẽ, đặt trong thau rửa mặt thì dù sao cũng phải dùng thau để rửa mặt, cho nên bỏ trong giỏ mây là tốt nhất, không khí cũng mát mẻ." Ở hiện đại, trong phòng vệ sinh của cô cũng có giỏ mây, mua hơn hai mươi đồng ở trên Taobao, màu xanh thẫm hợp với màu đỏ, màu sắc rất rực rỡ.
Tiêu Vũ: "Vậy bỏ thẳng vào trong gùi là được, trong phòng đặt một cái gùi."
Lâm Y Y: "Trong nhà muốn dùng gùi thì sao?"
Tiêu Vũ: "Không thiếu một cái này, nếu trong nhà không đủ, có thể làm nữa... Ngày mai anh đi chặt một vài cây trúc, làm gui cho em, em bỏ vào trong gui đi." Gùi để quần áo của bọn họ, anh vẫn tự làm thì tốt hơn.
Lâm Y Y: "Thế ngày mốt đi, ngày mai em muốn đi bưu điện thị trấn lấy tiền, sau đó gửi bản thảo đã viết hai ngày trước ra ngoài." Bưu điện của công xã có thể gửi đồ này nọ nhưng không thể lấy tiền nên chuyện này hơi phiên phức. Nhưng mà cô cũng muốn đến thị trấn mua chút đồ.
Tiêu Vũ: "Viết cái gì?" Có hơi tò mò về tài hoa của cô vợ nhỏ.
Lâm Y Y vừa nghe vậy vội vàng nói: "Em đi lấy cho anh xem." Nói xong, cô đứng lên từ trên giường, ném cây quạt cho anh, sau đó sải thẳng chân bước qua người anh.
Theo động tác của cô, tâm mắt của Tiêu Vũ dừng ngay trên đùi Lâm Y Y. Quần ngủ đến tận đầu gối nhưng để trần phía dưới đầu gối, lộ cái chân vừa trắng vừa thẳng. Vô cùng trắng, Đại Nha không làm việc nhà nông, hơn nữa nền tảng da tốt, thật sự trắng, là loại ánh mắt trời chiếu vào cũng không đen được. Rõ là gây, dáng người gầy đét khô quắt, hai cái đùi tựa như chiếc đũa, có thể không thẳng sao?
Lâm Y Y đưa lưng về phía Tiêu Vũ, lục lọi trên bàn học đựng bản thảo của mình, sợi dây màu đỏ thắt chung với tóc thành bím tóc ban ngày rủ trước ngực đã sắp rớt ra, tóc rất dài, tới eo. Thời đại này không thịnh hành việc cắt tóc, cho nên tóc của Đại Nha cũng rất dài, nhưng bởi vì dinh dưỡng kém, tóc có hơi vàng, che ngọn cũng nghiêm trọng. Chẳng qua là ban đêm nên không thấy rõ lắm. Ngày mai Lâm Y Y đến thị trấn còn muốn đi cắt tóc.
Cầm bản thảo, Lâm Y Y đưa cho Tiêu Vũ: "Anh xem đi." Sau đó lên giường, vẫn sải bước qua người Tiêu Vũ.
Đèn dầu đặt ở chỗ tủ đầu giường, phía sau không có tủ đầu giường là một cái bàn thấp nhỏ.
Tiêu Vũ dựa vào ngọn đèn, xem bản thảo của Lâm Y Y, nhìn đến đầu tiên chính là lối viết chữ thảo. Tiêu Vũ vô cùng giật mình, trước không nói đến chuyện lối viết chữ thảo này chính thống hay không, nhưng dù tách những chữ này ra đọc vẫn là một bài chỉnh tê, đều vô cùng đẹp mắt.
Tiêu Vũ: “Chữ này học theo ai vậy?”
Lâm Y Y lắc đầu: "Không học theo ai cả, tự mình mù mờ gọt giữa. Đẹp không?" Lại nói tiếp, trẻ con hiện đại đều có đủ loại lớp đào tạo, lớp sở thích, Lâm Y Y cũng không ngoại lệ. Nhưng không giống người khác học lớp sở thích, lớp tài nghệ, ông nội cô sẽ không ép buộc cô đi học mấy lớp không có ý nghĩa này, khác với những cha mẹ hiện đại ép trẻ con học đủ loại chương trình học. Nhưng mà, bút lông và bút máy, từ nhỏ bắt đầu học hành đã bị bắt học môn này, thây cô là ông nội, ông nội cô còn gia nhập hiệp hội thư pháp. Về phần các môn học khác, cô đi học đàn piano. Giống với những cô gái hay mơ mông, lúc còn trẻ, cô cũng hy vọng bạn trai của cô tựa như hoàng tử trong TV biết đánh đàn piano, đương nhiên không cần cưỡi ngựa trắng. Đến đại học rồi mới thấy, lúc đó mình giống như một con ngốc, hay mơ mộng hão huyền.
Nhưng thật ra Tiêu Vũ không hề nghi ngờ lời nói của Lâm YY dù sao điêu kiện của nhà họ Lâm bày ra ở đó. Hơn nữa thời đại này cũng sẽ không thường mời thầy thư pháp dạy trẻ con viết chữ cho nên anh chỉ có thể nói, cô vợ nhỏ của anh có thiên phú ở phương diện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận