Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 588 Tết ở bộ đội

Chương 588 Tết ở bộ độiChương 588 Tết ở bộ đội
Rất nhanh hai anh em mở hết bảy lon nước, Lâm Y Y với Tiểu Thập Nhất chung một lon, những người khác mỗi người một lon. Bữa cơm trưa này, mọi người ăn rất vui vẻ.
Phương Phương: "Đã một năm em không uống nước ngọt rồi. Từ khi dự tính xuống nông thôn, em đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm cũng sẽ mua nước ngọt." Nước ngọt không cần phiếu, có tiên có thể mua.
Trương Hiếu Quân muốn nói, cậu ta mới uống nước ngọt hai lần, lần đầu tiên là khi vừa đến nhà họ Trương làm con thừa tự, cha mẹ nuôi dẫn bọn họ đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm, mua một lon nước ngọt cho bọn họ. Sau này cũng không có nữa, lý do có lần thứ hai uống nước ngọt, còn là do mình nhớ hương vị của nước ngọt, lén lút chạy đến tiệm cơm Quốc Doanh mua, dùng tiền tiêu vặt mình tích được.
Sau cơm trưa, Lâm Y Y lấy ra sáu con cá: "Nhị Quân, Phương Phương, hai con cá này các em cầm đi." Thật ra không phải Lâm YY cực kỳ hào phóng, số cá hai vợ chồng bắt quả thật có thể đổi hai con, bọn họ cũng chỉ vì nể mặt Lâm Y Y mới tới bắt cá mà thôi, hai con cá này thật ra là bọn họ tự mình lao động có được, nhưng ở trong mắt bọn họ, đây là Lâm Y Y tặng bọn họ, cho nên trong lòng rất xúc động.
Trương Hiếu Quân: "Chúng em không cần.' Từ trước đến nay cậu ta da mặt dày, cũng biết tính kế làm sao chiếm được lợi ích, nếu là bình thường, người khác cho cá, có lợi như vậy, cậu ta chắc chắn chiếm. Nhưng hôm nay, cậu ta không muốn chiếm lời.
Lâm Y Y: "Cầm đi, hai ngày nữa lúc ba mươi tết cùng ăn một bữa với Phương Tào."
Trương Hiếu Quân cúi đầu.
Tiếp theo, Lâm Y Y lại lấy ra bốn con cá: "Tứ Quân, hai con cá này cho các em ăn tết, hai con khác chờ chị dâu cả em sinh đứa nhỏ cho em ấy bồi bổ thân thể."
Lâm Tứ Quân: "Dạ." So với sự khách sáo của Trương Hiếu Quân, Lâm Tứ Quân không hề biết khách khí.
Chia cá xong, mọi người trở về, lúc tới một nhóm thì lúc đi cũng một nhóm, còn rất náo nhiệt.
Vào trong thôn, người qua đường thấy dám Lâm Tứ Quân, nhiệt tình hỏi: "Tứ Quân, đến nhà chị cháu hả?”
Lâm Tứ Quân: "Vâng."
"Chị các cháu lại cho các cháu cái gì vậy?”
Lâm Tứ Quân: "Cho anh hai hai con cá, cho chúng cháu bốn con cá."
"Con cá này cũng thật lớn, chị các cháu đối tốt với các cháu như vậy, các cháu lớn lên phải hiếu thảo với con bé đó."
Lâm Tứ Quân: "Chắc chắn rồi, tiền của cháu đều cho chị cháu quản." Người qua đường: Thằng nhóc này, cháu như vậy sẽ không có đồng chí nữ nguyện ý ga cho cháu đâu.
Bộ đội.
Tết trong bộ đội cũng có ngày nghỉ, chỉ là ngày nghỉ tương đối ngắn, thời gian tới tới lui lui chậm trễ ở trên xe lửa cũng không đủ cho nên người bình thường cũng sẽ không về nhà. Như Lâm Tam Quân tham gia quân ngũ mới hai năm thì càng không thể về nhà.
Lâm Tam Quân nghỉ ngơi trong túc xá, so với hai năm trước, cậu lại cao lớn lên, người cũng đen đi rất nhiều, bởi vì bình thường khá trầm mặc ít lời, khí chất có chút lạnh, cho nên nhìn qua đại khái chính là anh trai binh lính lãnh khốc trong tiểu thuyết đời sau.
"Lâm Tam Quân, kiện hàng của cậu đến rồi." Tiểu binh gác cổng kéo một chiếc xe đẩy, đứng ở phía dưới cửa sổ hô to. Tết đến, bởi vì các binh sĩ không đi lại ở bên ngoài, cho nên kiện hàng được gửi đến của mọi người đều là tiểu binh gác cổng đưa đến dưới lầu.
Lâm Tam Quân vừa nghe đến kiện hàng thì lập tức chạy xuống lầu, cậu chỉ mặc vào một cái áo huấn luyện ngắn tay đơn bạc, đón gió lạnh, thế nhưng cậu không cảm thấy lạnh chút nào, trong lòng cậu vẫn đang nóng.
Tiểu binh: "Lâm Tam Quân, kiện hàng của cậu thật nhiều." Một năm gửi hai kiện hàng, thật ra không nhiều, thế nhưng so với người làm lính khác thì chính là hơn nhiều. Hơn nữa mỗi lần cậu nhận kiện hàng cũng rất nặng, cũng khá lớn.
Lâm Tam Quân bình thường không thích cười, thế nhưng nhìn về phía người tiểu binh, cũng không khỏi nở nụ cười: "Chị gái gửi cho tôi." Vừa nhìn địa chỉ và chữ viết trên tờ khai liền biết là chị. Lúc ở nhà, anh em bọn họ đều ở chung rất tốt, thế nhưng anh cả sẽ không nghĩ tới gửi đồ vật cho cậu, nam đồng chí không có nhiều tâm tư như vậy. Cho nên người gửi đồ vật cho cậu chỉ có chị cả. Nghĩ tới đây, Lâm Tam Quân vác kiện hàng lập tức chạy trở về phòng ngủ.
Tiểu binh nhìn cậu chạy như gió, trong mắt chỉ có ước ao, trong hai năm qua, mỗi lần Lâm Tam Quân nhận được kiện hàng đều là do chị gái gửi, được chị gái quan tâm thật sự khiến người ta ước ao.
Lâm Tam Quân vừa mang kiện hàng về, bạn cùng phòng đồn dập hỏi: "Tam Quân, chị gái lại gửi đến vật gì tốt cho cậu vậy?" Bọn họ có thể nhớ tới, mấy lần trước đều là đồ ăn, thịt khô, tôm khô, còn có rong biển, ngay cả sữa bột cũng có, đều là cho Lâm Tam Quân bồi bổ thân thể. Nếu như không phải biết nhà của Lâm Tam Quân cũng ở nông thôn, bọn họ còn tưởng rằng Lâm Tam Quân là con trai của nhà có tiên. Có điều, nhà có tiền sẽ không cam lòng để con trai đến làm binh. Mặc dù làm lính là quang vinh, quân nhân cũng khiến người ta kính trọng, nhưng làm lính khổ cực, nếu có điều kiện tốt thì tình nguyện dùng quan hệ đưa con đến trong xưởng, cũng không muốn đưa tới làm lính.
Thời đại này, rất nhiều người đến làm binh lính đều do trong nhà đói meo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận