Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 242 Đó là thím hai của tớ

Chương 242 Đó là thím hai của tớChương 242 Đó là thím hai của tớ
Tiêu Thụy đội nón giải phóng chạy tới, Tiêu Châu chạy theo ở phía sau, cảnh tượng này vô cùng hấp dẫn người ta. Đương nhiên, người thu hút thật sự chính là Tiêu Thụy. Cậu đi đến trước mặt đồng bọn nhỏ, vốn muốn thể hiện chút, nhưng không đợi cậu mở miệng, đồng bọn nhỏ của cậu đã mở miệng: "Tiểu Thụy, đây là nón giải phóng của cậu sao?"
Tiêu Thụy: "Đây là nón giải phóng thím hai tặng tớ, đẹp không? Mẹ tớ nói đẹp, cha tớ, ông nội bà nội của tớ, ông cố bà cố tớ bọn họ đều nói đẹp, tớ cũng thấy đẹp."
Đồng bọn nhỏ: "Nếu cậu để tớ đội một lát, tớ đội chắc chắn cũng đẹp."
Tiêu Thụy không chịu cho: "Đây là thím hai tớ tặng tớ, tớ không muốn cho người khác đội, nếu cậu thích, bảo thím hai cậu cũng tặng cậu một cái?"
Đồng bọn nhỏ hu ra tiếng, thằng quỷ nhỏ nói lớn: "Mẹ tớ với thím hai cãi nhau mỗi ngày, ồn ào đến mức tớ phiên muốn chết rồi."
Cái này Tiêu Thụy không hiểu, dù sao cậu cũng chỉ mới bốn tuổi.
Đồng bọn nhỏ: "Tiêu Thụy, cậu cho tớ đội một chút thôi, tớ cũng muốn làm nhân dân giải phóng quân."
"Tớ cũng muốn đội, chỉ một chút."
Tiêu Thụy lấy tay đè mũ xuống, rất sợ bọn họ đến cướp. Đương nhiên, loại cướp này không giống với loại cướp luôn cho bản thân, đồng bọn nhỏ của cậu cướp đi cũng chỉ đội một chút, sẽ trả lại cho cậu.
Đồng bọn nhỏ: "Cậu thật nhỏ mọn."
Tiêu Thụy nói: "Nhưng đây là thím hai tớ tặng cho tớ, chỉ có một cái."
Đồng bọn nhỏ: "Thím hai của cậu thật tốt, Tiêu Thụy... Thím hai cậu còn thiếu cháu trai không?”
Tiêu Thụy: "Tớ không biết nữa, bây giờ thím hai có hai đứa cháu trai là tớ với Cát Tường, Trụ Tử, cậu muốn làm gì?"
Đồng bọn nhỏ của Tiêu Thụy tên là Trụ Tử, người có hơi ngăm đen, còn có chút bẩn.
Trụ Tử: "Tớ muốn đến hỏi thím hai cậu, tớ có thể làm cháu trai của thím không, tớ cũng muốn cái nón này."
Tiêu Thụy nóng ruột: "Đó là thím hai của tớ, không phải thím hai của cậu."
Trụ Tử: "Tớ biết, nhưng tớ muốn đi thử xem." Nói xong, cậu ta nhếch môi cười.
Tiêu Thụy nhìn cậu ta, cảm thấy không có tâm tình chơi với cậu ta, cậu xoay người chạy về nhà, lỡ như thật sự có người đi tìm thím hai, làm cháu thím hai làm sao bây giờ?
Tuy nhiên, Tiêu Thụy suy nghĩ nhiều rồi. Cơm chiều của nhà họ Tiêu tương đối phong phú, có thể nói quanh năm suốt tháng, bữa cơm tối phong phú nhất một chút chính là đêm giao thừa - đêm 30, vậy nhưng còn muốn phong phú hơn ăn tết. Thậm chí còn có người nói, đêm giao thừa - đêm 30 nên làm nhiều đồ ăn một chút, sau đó mùng một bắt đầu ăn cơm thừa đồ cặn, có nơi có cách làm này.
Nhưng còn có nơi, đêm giao thừa - đêm 30 muốn mời ông bà, sau khi mời ông bà, người nhà lại ăn cơm, đồ ăn từng mời ông bà, một lần nữa lấy về, cứ trực tiếp ăn.
Các nơi có tập tục của các nơi.
Nhưng nhà họ Tiêu không có tập tục ấy. Hơn nữa mùa màng này, cũng không có nhiều đồ ăn cho người ta giữ đến mùng một lại ăn. Đồ ăn trên bàn cơm nhà họ Tiêu, đã sớm như gió thu cuốn hết lá vàng, ăn sạch.
Ăn xong cơm chiều, Lâm Y Y đến dì cả cũng không đi dạo tiêu đồ ăn, bụng cô bắt đầu có hơi trướng, cả người hữu khí vô lực. Điều này làm Lâm Y Y nhớ tới cuộc đời mình, mỗi lần đến dì cả, buổi tối ngày đầu tiên sẽ bắt đầu căng bụng, đến ngày hôm sau sẽ duy trì liên tục, tới ngày thứ ba thì tốt rồi. Thoạt nhìn tình trạng của thân thể này thì ra không khác lắm với cô.
Tiêu Vũ: Lam sao vậy?”
Lâm Y Y: "Em đi tắm rửa một cái, muốn đi ngủ. Nhưng em không có sức, anh giúp em đi xách nước đi.'
Tiêu Vũ: "Được."
Lâm Y Y cũng không tắm rửa, mà ở trong phòng tắm lau thân mình là được rồi, cô vừa đi ra ngoài, ở cửa không thấy Tiêu Vũ, tự mình trở về phòng, kết quả nhìn thấy Tiêu Vũ ngồi ở trong ổ chăn, trông thấy cô đến, Tiêu Vũ nói: "Mau tới đây, ổ chăn trùm ấm áp."
Lâm Y Y nhìn Tiêu Vũ ngồi trong chăn, cả người có chút sững sờ. Cô nhớ tới thế giới cũ, mùa đông hàng năm lúc tới kinh nguyệt, cô đều sẽ chuẩn bị túi nước ấm, sau đó ôm bụng. Phụ nữ tới kỳ kinh nguyệt rất yếu ớt, thân thể bất lực không nói, tính tình cũng rất tồi tệ, mà dù trong phòng có điều hoà không khí, cũng hầu như đều có các loại ghét bỏ. Chí ít cô là như vậy, tâm tình không có lý do trở nên hỏng bét. Nhất là lúc kia, mẹ cô nhắc tới chuyện cô ra mắt, tâm tình càng thêm không xong.
Mà bây giờ, nhìn người đàn ông trên giường vì cô làm ấm chăn, nhìn hai mắt thâm thúy của anh, quan tâm lại lo lắng nhìn mình. Prong phòng có đèn dầu, ánh đèn khắc trong mắt Tiêu Vũ, Lâm Y Y cảm thấy mình khả năng ở cái thế giới này, tìm được ánh sáng, có thể một đường chiếu sáng cho cô.
Lâm Y Y đi đến bên giường cởi quần. Nếu là lúc trước, lúc trong chăn còn chưa ấm, cô nhất định sẽ mặc quần bông dày đi ngủ, chờ 6 chăn ấm áp, sau đó lại cởi quần bông dày, nhưng hôm nay không cần, cô biết trong chăn anh sẽ có bao nhiêu ấm áp, bao nhiêu lửa nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận