Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 428 Anh có còn lương tâm hay không?

Chương 428 Anh có còn lương tâm hay không?Chương 428 Anh có còn lương tâm hay không?
Người nghe được lòng nghĩ, bọn họ cảm thấy Tê Cần Thái có ý nghĩ như vậy cũng bình thường, điều kiện nhà chú hai tốt, chú ba có công việc cũng sẽ càng ngày càng tốt, chỉ có nhà mình kém cỏi nhất. Nhưng bọn họ nghĩ đến là một chuyện, trên miệng cũng sẽ không nói như vậy: "Còn không phải sao, kiếm công việc khó khăn biết bao."
"Đúng thế, người mà, nên biết đủ."
"Mình không tiến bộ, ép buộc em trai, nào có anh cả như vậy?"
Lâm Y Y: "Cũng không phải vấn đề công việc, bọn họ là buộc chồng cháu tìm việc làm cho họ, nhưng mọi người cũng biết, chông cháu là quân nhân, làm quân nhân quan trọng nhất là bảo vệ quốc gia, sao có thể làm quan hệ đi tìm việc họ, đây không phải là ép chồng cháu sao? Cô sẽ không để chồng mình nhiễm vào chỗ bẩn. Tính cách Tiêu Vũ tương đối ngay thẳng, hoàn toàn sẽ không làm quan hệ tìm việc, mà lấy điều kiện của Tiêu Võ, có thể đi đâu tìm việc? Hôm nay nếu Tiêu Võ tốt nghiệp trung học, cho dù là tốt nghiệp tiểu học, có lẽ anh ta cũng có thể làm chút quan hệ, nhưng Tiêu Võ đi học hai năm, lại là người nhà nông điển hình, tính cách lại có mấy phần mềm yếu, hiện tại đơn vị nào sẽ muốn anh ta. Nói khó nghe một chút, chính là lãnh đạo mở cửa cũng sẽ không cần người như Tiêu Võ. Ngay cả cộng tác viên trại nuôi heo, không có quan hệ, xã trưởng Trình cũng sẽ không tìm anh ta.
Mọi người nghe xong, cũng bắt đầu thấy đúng: "Còn không phải sao."
Bọn họ hơi quá phận, Tiêu Vũ là quân nhân, chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.
"Đúng vậy nha."
Những người kia còn đang thảo luận, Lâm Y Y mặc kệ, cô cũng mặc kệ người khác nói có thật lòng không, chuyện đã giải thích, nước bẩn sẽ không giội đến trên người bọn họ thì tốt.
Nhà họ Tiêu rất gần nhà Lâm Y Y, cũng chỉ cách ba bốn gia đình, cho nên Tê Cần Thái ở cửa viện nhà lớn khóc lóc, anh em nhà họ Lâm đã nghe được, sau khi bọn họ đi ra, cũng nghe thấy Lâm Y Y.
Lâm Tam Quân biết là công việc của mình gây nên, mặt cậu đều đen, vốn là người hơi đen, hiện tại càng đen hơn. Cậu đi đến nhà Lâm Y Y, từ mình lấy ra giấy nợ Tiêu Tân viết trong bọc, sau đó mặt không thay đổi đi ra ngoài. Vừa ra cửa, đụng phải Lâm Y Y, cậu nói: "Chị, em đi ra ngoài một chút."
Lâm Y Y: "Ừ"
Lâm Tam Quân trực tiếp đến nhà họ Tiêu, Tê Cần Thái còn đang ở cửa viện ngao ngao khóc lớn, nhìn thấy Lâm Tam Quân, con mắt hung hăng nhìn cậu chằm chằm.
Nhìn thấy Lâm Tam Quân tới, Tiêu Tân nói: "Tam Quân."
Lúc này, người nhà họ Tiêu tất cả đều nhìn Lâm Tam Quân. Lâm Tam Quân đưa ra giấy nợ, đưa cho Tiêu Tân: "Anh ba Tiêu, mấy ngày nay em nghĩ lại, công việc này một trăm đồng bán cho anh hơi đắt, chỉ bán sáu mươi đồng thôi, giấy nợ bốn mươi đồng này trả lại cho anh."
Tiêu Tân: "Không không không, không đắt không đắt." Anh ta nào có thể nhận, dù có ngốc cũng biết, Tê Cần Thái nháo trò, Lâm Tam Quân đến trả giấy nợ, chính là tức giận Cần Thái.
Lâm Tam Quân nhét giấy nợ vào trong tay Tiêu Tân: "Công việc của em, chính em làm chủ, em nói đủ là đủ rồi." Sau đó lạnh lùng đi.
Lúc đi ngang qua Tề Cần Thái, cậu cười lạnh: "Năm sáu mươi, khi chị tôi vừa gả vào nhà họ Tiêu, chị chế giễu chị tôi cha mẹ chết dạy dỗ không tốt, tôi xin hỏi, sao chị còn có mặt mũi đòi công việc của chúng tôi?" Lâm Tam Quân lời nói này rất nặng, vang vọng, những người xem kịch đều nghe thấy được. Lần này mới biết được, hóa ra Tề Cần Thái với Lâm Y Y còn có một đoạn này.
Nghĩ đến nhà họ Tiêu phân gia sau khi Lâm Y Y gả vào không lâu, đều hiểu, có thể liên quan đến chuyện này.
Lâm Tam Quân lại nói: "Tôi cũng không sợ nói cho chị, công việc của tôi dù đưa cho người khác, cũng sẽ không cho chị. Năm anh chị em chúng tôi mặc dù cha mẹ chết, nhưng chúng tôi lớn rồi, chỉ cân chúng tôi có mặt, ai cũng không thể bắt nạt chị tôi. Dù chị là chị dâu cả của anh rể, ở chỗ tôi cũng không dùng được." Có chút lời cay độc chị không thể nói, nhưng cậu có thể nói, cậu đại biểu nhà họ Lâm, nhà họ Lâm với nhà họ Tiêu là thông gia, giữa thông gia không kể bối phận, chỉ nói quan hệ. Dù cậu không khách khí với Tân Hương Cúc và Tiêu Đại Cường cũng là có thể.
Tần Hương Cúc nghe Lâm Tam Quân, hít một hơi, nhà thằng hai với nhà thằng cả, cuối cùng vẫn đi đến bước này. Bà nói với Tiêu Võ: "Đưa Tê Cần Thái vê nhà mẹ đẻ đi, không thì mấy đứa cùng đi." Nói rồi đi vào bếp.
Tiêu Võ bất đắc dĩ, kéo Tê Cần Thái đang ở cửa viện khóc lớn dậy: "Được rồi, cô đừng có khóc, cô còn không thấy mất mặt sao?"
Tề Cần Thái: "Tôi mất mặt là vì ai? Anh không tranh không đoạt, tôi cũng chỉ có thể tự làm, thế nhưng tôi đây hết thảy là vì ai? Kết quả là, anh ghét bỏ tôi làm mất mặt. Tiêu Võ, anh có còn lương tâm hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận