Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 212 Không có lương tâm

Chương 212 Không có lương tâmChương 212 Không có lương tâm
Sau đó, Lâm Y Y lại nói: "Thím, cháu... Lúc cháu ở huyện thành, đi xem qua Nhị Quân, nhưng cháu có hỏi thăm, hình như nhà họ Trương dọn di rồi, đây là?" Lâm Y Y ở huyện thành thu xếp xong liền đi quan sát qua nhà họ Trương, kết quả phát hiện bên kia đã không còn ai, nghe ngóng mới biết được đối phương dọn đi rồi, không chỉ vậy, bọn họ còn thu dưỡng hai đứa bé, sau Lâm Nhị Quân, lại thu dưỡng một đứa. Điều này khiến Lâm Y Y rất ngoài ý muốn, về sau nghe ngóng mới biết được người nhà họ Trương cũng lo lắng đứa nhỏ nuôi không quen, thu dưỡng thêm một đứa thì thêm một phần bảo hộ.
Lâm Y Y lập tức suy nghĩ, như vậy dựa theo kịch bản cũ, lúc Lâm Ngũ Đệ được thu dưỡng, có phải nhà họ Trương cũng thu dưỡng những đứa nhỏ khác, nếu là vậy, Lâm Ngũ Đệ trong kịch bản cũ sống như thế nào?
Những chuyện này dù nghĩ cũng nghĩ không ra, cũng may cô không đưa Lâm Ngũ Đệ đi.
Dương Quế Lan: "Chuyện này..."
Lâm Y Y lộ ra biểu cảm đau buồn: "Thím, cháu biết, Nhị Quân là đến nhà có điều kiện tốt, chướng mắt thân nhân nghèo như chúng cháu, sợ chúng cháu đi làm tiền, có đúng không?”
Dương Quế Lan thở dài.
Lâm Y Y lại nói: "Thím, cháu chỉ muốn biết tình huống của nó, chỉ cần em sống tốt, cháu sẽ không lo lắng, dù em ấy không nhớ nổi chúng cháu cũng không sao." Lâm Y Y không biết vê sau Lâm Nhị Quân có trở về không, nhưng cậu ta khác Lâm Ngũ Đệ năm đó, Lâm Ngũ Đệ năm đó lúc bị đưa đi mới hai tuổi, nếu không có người nói cho cậu biết, cậu sẽ không biết quê mình ở nơi đó. Nhưng Lâm Nhị Quân thì khác, cậu ta biết rõ ràng. Lấy tính Lâm Nhị Quân, nếu cậu ta ở bên kia sống không tốt, biết tình huống bên này, không chừng sẽ trở về.
Cho nên, vì để phòng ngừa, cô làm bộ một phen, nhỡ có một ngày Lâm Nhị Quân trở về, cô phải chứng thực cậu ta ngại bần yêu phú, một đứa nhỏ 12 tuổi đã bị nhận làm con thừa tự, xưa nay chưa từng nghĩ tới giúp người trong nhà, dựa vào cái gì trở vê muốn hưởng phúc? Nếu Lâm Nhị Quân có lương tâm, cậu ta được nhà có tiền thu dưỡng, dù tuổi cậu ta nhỏ, không trợ giúp được quá nhiều, chẳng lẽ viết lá thư còn không làm được sao? Lại nói một điểm, Dương Quế Lan từng nói, Lâm Nhị Quân trở lại nhà họ Trương, 200 đồng kia nhà họ Trương cũng không nhận lại, cho nên nếu Lâm Nhị Quân có lương tâm, 200 đồng này có thể trở vê, nhưng cậu ta không có.
Lúc này Lâm Y Y đã khẳng định Lâm Nhị Quân là kẻ không có lương tâm, lại còn vô cùng ích kỷ.
Dương Quế Lan lại hít một hơi: "Nhất Nhất, bà con kia của thím đã chuyển đi nơi khác, về phần đi đâu thím cũng không biết, bọn họ chính là không muốn để người khác biết đứa trẻ là nhận nuôi cho nên mới rời đi, đương nhiên cũng sẽ không nói cho chúng ta biết. Nhưng cháu yên tâm, ở bên kia, không có ai biết Nhị Quân không phải con ruột cậu bé sống rất tốt." Lâm Y Y: "Thế nhưng sao nó có thể không có lương tâm như vậy chứ? Sắp nửa năm, cũng không viết phong thư về, chẳng lẽ nó cho là chúng ta sẽ đi tìm nó, sẽ đi quấy rầy cuộc sống giàu có của nó sao? Chúng cháu sẽ không. Vì tốt cho nó, sao chúng cháu lại đi quấy rây nó chứ? Lại nói, một đứa nhỏ đã tốt nghiệp tiểu học, dù người bên kia thật dọn nhà, nó cũng không phải không biết nhà, sao có thể ngay cả một lá thư cũng không viết? Nó chính là... Chính là... Lâm Y Y nói, khóc rời đi.
Dương Quế Lan cũng không biết nên nói gì.
Lâm Y Y cuối cùng đưa cho bác sĩ Lâm một cân thịt, cảm ơn ông ấy dạy mấy đứa em đào thảo dược, sơn dược, ba bốn mươi cân khoai kia, lúc không có lương thực có thể ăn được bốn năm tháng. Bác sĩ Lâm cũng không có khách khí, nhận một cân thịt Lâm Y Y cho, bởi vì lúc này ông ấy thật sự khó khăn, trợ giúp mấy đứa nhỏ, nhưng ông đưa Lâm Y Y một ít khương dại và mấy cây sâm cần dại, không đáng tiền, nhưng nấu canh rất có dinh dưỡng, cũng coi như đỡ thèm thịt.
Lâm Y Y tuy là đưa thịt cho nhà đại đội trưởng, Dương Quế Lan với nhà bác sĩ Lâm, kỳ thật cũng là đổi, đại đội trưởng và Dương Quế Lan dùng rau quả đổi, bác sĩ Lâm là dùng gừng dại với củ từ dại đổi. Nhưng Lâm Y Y cũng có nguyên nhân, một là thật cảm tạ bọn họ, hai là kết giao quan hệ, mặc dù Tiêu Vũ là phó cục trưởng cục công an, không ai dám làm gì họ, nhưng dù sao thiện chí giúp người vẫn là tốt, đại đội trưởng đứng đầu nơi này, bác sĩ Lâm là bác sĩ nổi danh quanh vùng, không có gì tốt hơn kết giao dạng người này.
Lâm Y Y trở lại nhà họ Lâm, bốn anh em Lâm Đại Quân đã trở về, bốn người đi ra ngoài, từng người vẫn rất có mặt mũi. Bởi vì sắp đến bữa trưa cho nên bọn họ trở về.
Lâm Đại Quân: “Chị, chị nhìn, trong nhà quét dọn sạch sẽ chứ? Là đêm qua bọn em quét dọn."
Lâm Y Y: "Ừ, sạch sẽ, chị mang cho mấy đứa sủi cảo, trưa nay ăn sủi cảo, chị phải về nhà họ Tiêu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận