Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 443 Theo quan 1

Chuong 443 Theo quan 1Chuong 443 Theo quan 1
Lâm Y Y đã sớm thu dọn xong đồ vật, ở cửa nhìn bọn họ, đôi mắt Tiểu Thập Nhất sáng lên, nhìn thấy mẹ liền không cần cha nữa, nâng cao cao cũng không muốn.
Tiêu Vũ đánh một cái mông nhỏ của cậu bé: "Gọi mẹ, không thể gọi Nhất Nhất."
Tiểu Thập Nhất uốn éo cái mông nhỏ: "Nhất Nhất. .. Nhất Nhất. . " Tay nhỏ không ngừng mà đưa về phía Lâm Y Y, hi vọng cô ôm mình.
Lâm Y Y dở khóc dở cười, rốt cục khi hai mắt con trai đã bắt đầu có bong bóng nước thì mới đi qua ôm lấy cậu bé.
Tiêu Vũ: "Em cứ nuông chiều nó như vậy là không được, cần phải dạy dỗ."
Lâm Y Y:"... Hôm nào để em hỏi mẹ chồng một chút, lúc anh được 8 tháng có phải là cũng cần phải dạy dỗ không?"
Tiêu Vũ: "... Anh ngoan từ nhỏ đến lớn."
LâmYY:”"...
Tiểu Thập Nhất không hiểu cha mẹ đang nói cái gì, cậu bé dúi đầu vào phần gáy của mẹ, miệng nhỏ hô: "Nhất Nhất... “
Tiêu Vũ vừa nghe, càng phát giác cậu bé thật sự cần phải dạy dỗ.
Lúc sắp ăn cơm tối, Lâm Đại Quân, Lâm Trân, Lâm Tứ Quân đều đến rồi. Trên người có đeo ba lô, gùi chứa rất nhiều đồ vật.
Bởi vì ngày mai chị sẽ lên đảo, cho nên hôm nay Lâm Đại Quân đưa tới rất nhiều đồ cho chị, Đại Quân còn xin nghỉ trong trường để tới.
Trong gùi có khô gà, trứng gà, rau dưa. Đồ các em trai nhà họ Lâm lấy ra, không phải thịt chính là trứng gà.
Sau cơm chiều, Lâm Y Y gọi Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân vào trong phòng sách: "Chị lên đảo, Tứ Quân phải nghe lời anh cả chị dâu, có gì không rõ, cứ đến chỗ anh cả chị dâu, hoặc là đợi tới khi được cho nghỉ, lên đảo hỏi chị, biết không?”
Lâm Tứ Quân: "Đã biết." Trong lòng cậu đã trù tính cuối tuần.
Lâm Y Y: "Đại Quân em là anh cả, là tấm gương của tất cả em trai, cho nên em nhất định phải làm tấm gương tốt. Em còn là anh cả của mọi người nhà họ Lâm, phải gánh việc trách nhiệm của chủ gia đình, hiểu chưa?"
Lâm Đại Quân: "Vâng, em nghe chị."
Lâm Y Y: "Nhưng mà, đầu tiên các em là em trai chị, nếu xảy ra chuyện, dù chuyện lớn hay nhỏ, đều phải nói cho chị, chị vẫn câu nói đó, chỉ cân chúng ta không sai, thì cái gì cũng không phải sợ. Nhưng nếu chúng ta làm sai, cứ nhận sai, cho dù đi đâu, không làm chuyện đuối lý, mới có thể chiếm lý." Lâm Đại Quân, Lâm Tứ Quân: "Dạ, chúng em đã biết."
Lâm Y Y: "Thông thường, các em đều trưởng thành, chị không nên dạy dỗ các em, nhưng chị lo lắng các em." Lại làm Bạch Liên Hoa trong chốc lát, Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân bị dạy dỗ rất vui vẻ, cũng không để ý chút nào.
Lâm Y Y: "Chị dẫn Tiểu Ngũ đi, các em một người học cao trung, một người học tiểu học, bình thường bản thân đều rất bận rộn, cho nên cứ giao Tiểu Ngũ cho chị, nhưng ở trong lòng chị, các em với Tiểu Ngũ đều là em trai chị, quan trọng giống nhau, chị dẫn Tiểu Ngũ đi, là bởi vì Tiểu Ngũ là con nít, cũng không phải bởi vì chị yêu thương em ấy hơn các em, hiểu chưa?"
Tránh cho trong lòng mấy đứa nhỏ thiếu tình yêu có gút mắc, sẽ ảnh hưởng tình cảm anh em.
Lâm Đại Quân, Lâm Tứ Quân: "Hiểu rồi." Bọn họ đã quen Tiểu Ngũ đi theo chị, trước kia lúc ở thị trấn không phải như thế sao? Sau đó khi được nghỉ, chị sẽ đưa Tiểu Ngũ trở về, bồi dưỡng tình cảm với bọn họ, cho nên bọn họ thật sự cũng không để ý chút nào.
Anh em bởi vì sự bất công của chị mà gây sự, việc này sẽ rất nghiêm trọng. Cha mẹ bọn họ không còn, chị không khác gì mẹ, nếu chị bất công, vậy với bọn họ mà nói, giống như mẹ bất công, nếu cha mẹ không đồng nhất giữ chén nước thăng bằng, sau này đứa nhỏ sẽ có oán giận, cho nên Lâm Y Y cũng không hy vọng bọn họ như vậy. Với cô mà nói mỗi em trai đều giống nhau, ngay từ đầu bởi vì liên quan đến nội dung truyện, cô đối xử với Tiểu Ngũ tốt nhất, bây giờ các em trai đều tốt lắm, cô vẫn cưng yêu Tiểu Ngũ một chút, là bởi vì cậu vẫn là đứa nhỏ.
Ngày hôm sau Xe bò của đại đội tiễn gia đình Tiêu Vũ đến bến tàu của đại đội sản xuất Bạch Nê Loan, các em trai nhà họ Lâm vốn cũng muốn đi đưa tiễn, nhưng bị Lâm Y Y ngăn cản, bảo bọn họ quay về trường đi học, cho nên người đến tiễn đưa chỉ có Tân Hương Cúc, Tân Hương Cúc là thương cháu trai nhỏ. Tiêu Thụy và Cát Tường đều lớn rồi, đã qua tuổi dính người, mà cháu trai nhỏ mềm mại, ôm cậu bé cậu bé sẽ cười với bà, sao Tần Hương Cúc có thể không thích cậu bé chứ?
Hơn nữa, cậu bé là đứa con của con trai và con dâu bà thương yêu nhất, Tân Hương Cúc càng thêm yêu thương cậu bé, nhìn quần áo, giày trên người Tiểu Thập Nhất, rất nhiều món đều là Tân Hương Cúc làm, dùng vải trước kia Lâm Y Y tặng cho các trưởng bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận