Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 153 Bánh khoai tây muối tiêu

Chương 153 Bánh khoai tây muối tiêuChương 153 Bánh khoai tây muối tiêu
Lâm Tứ Quân: "Wow, nhiều thật. Chị, em có thể viết không?"
Lâm Y Y: "... Em mới biết được mấy chữ? Đợi em tốt nghiệp cấp hai sẽ có thể viết được rồi."
Lâm Đại Quân vốn dĩ muốn hỏi cậu ta có thể viết hay không, vừa nghe thấy chị cậu ta nói, cậu ta suy nghĩ, bản thân mới biết được mấy chữ? Vì thế không nghĩ đến nữa.
Lâm Y Y lại nói: "Mặc dù chị có thể kiếm được năm hoặc sáu đồng cho một bản thảo, nhưng mà không phải bản thảo nào cũng kiếm được."
Lâm Đại Quân: "Chị, tụi em hiểu rồi, nếu như mỗi bản thảo đều có thể kiếm tiền, thế thì còn gì nữa?" Giọng điệu đó vốn dĩ không tin Lâm Y Y có thể lợi hại như vậy. Theo Lâm Đại Quân nói, bản thảo của chị trúng chính là mèo mù gặp chuột chết à.
Lâm Y Y: "..." Giọng điệu này rất gon đòn.'Nhưng mà chị ngẫu nhiên còn có thể trúng được, nhuận bút nhận được chị đều dành lại, qua hai năm nữa đợi các em đi học, cho các em đóng tiền học phí, cho các em mua cặp sách mới, mua dụng cụ học tập mới." Đây là lời hứa suông, nhưng là anh em nhà họ Lâm không hiểu lời hứa suông là gì.
Ba anh em nhà họ Lâm sáng mắt lên.
Lâm Y Y lại nói: "Hiện tại mùa màng không tốt, đi học cũng không có cơm ăn, cho nên các em cứ kiên nhẫn chút, đợi đến lúc đi làm, các em làm việc chăm chỉ lấy công điểm đổi lấy lương thực, chị viết bản thảo kiếm tiền, đợi đến khi mùa màng tốt lên, các em đi học tiền học phí có rồi, lương thực để ăn cũng đã có."
Lâm Đại Quân: "Vâng, đúng rồi chị, chúng em có đồ đưa chị."
Lâm Y Y: "Các em còn đem cho chị đồ? Cái gì thế?" Kế sau đôi giày và bánh quẩy, cô lại cảm động, nhưng mà ngoài cảm động, cô càng tò mò hơn về món đồ mà Lâm Đại Quân mang đến.
Lâm Đại Quân cười hì hì, sau đó lấy cái giỏ tre nhỏ đặt ở cửa đến: "Cho chị."
Lâm Y Y đi đến xem: "..." Trong giỏ đầy gừng dại và hành,/'Hành này là của nhà chúng ta sao?"
Lâm Đại Quân nói: "Chị thật lợi hại, đây là của nhà chúng ta, gừng dại là của bác sĩ Lâm."
Lâm Y Y: "Bác sĩ Lâm sao lại cho em gừng dại? Em hỏi xin bác sĩ Lâm à?"
Lâm Đại Quân: "Không có đâu, bây giờ không phải lương thực khó tìm sao? Bọn em di tìm thảo dược, tìm thảo dược đổi lấy gừng dại với bác sĩ Lâm, nhưng thảo dược rất ít, rất khó tìm. Bác sĩ Lâm nói, nếu như thảo dược nhiều hơn còn có thể đổi lấy lương thực." Vừa nói cậu có hơi ngại ngùng vò vò tóc của mình.
Lâm Y Y không ngờ đến ở giữa sẽ có chuyện như vậy.
Lâm Đại Quân lại nói: "Em ... không phải xem thử chị thích gừng dại sao?" thực sự, ý của ba anh em bọn họ là đi huyện thành tặng gừng dại chị gái thích, sau đó lúc quay về chị gái cũng sẽ tặng cho bọn họ ít đồ.
Lâm Y Y: 'Cảm ơn em, mấy đứa thật tốt." Giơ ngón tay cái ve phía bọn họ.
Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân có hơi đắc ý cười, Lâm Tam Quân ở cùng Lâm Ngũ Đệ chơi, mà lỗ tai cậu vẫn luôn nghe ở phía bên này.
Lâm Y Y nói: "Các em đi đường đến đây đều mệt mỏi, chị pha nước đường cho các em uống, còn có củi các em mang đến, để trong phòng chứa đồ đi."
Lâm Đại Quân: "Vâng." Củi là thứ bọn họ phải đem theo, hành và gừng dại là bọn họ dùng tấm lòng mang đến.
Lâm Y Y cho các cậu ba ly nước đường đỏ, anh em nhà họ Lâm đến, cô cũng không có tâm tư để viết gì cả, dứt khoát chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối: "Đại Quân, uống xong nước đường lại băm thịt cho chị, chị cho rằng ngày mai các em mới đến. Thịt này là đặt biệt mua cho các em ăn đó, chị tốt chưa?"
Lâm Đại Quân: "Chị thật tốt." Cậu một hơi uống hết nước đường, sau đó đi giúp băm thịt. Vừa băm thịt vừa nuốt nước miếng.
Lâm Y Y: "Cẩn thận tay chút, đừng để đứt tay." Thân thể này của cô mười lăm tuổi, Lâm Đại Quân mười ba tuổi, cậu bé mười ba tuổi khỏe hơn cô bé mười lăm tuổi.
Lâm Đại Quân: "Vâng."
Lâm Y Y: Cô không tốt chút nào, thịt này là mua cho mình ăn mà.
Ba cậu bé choai choai, một chén thịt bằm chưng trứng tất nhiên không đủ, Lâm Y Y quyết định lại làm một đĩa giá đỗ xanh và bánh khoai tây muối tiêu. Cả hai món ăn này đều đơn giản và có thể làm được ngay cả khi không có công thức.
Lúc làm giá đỗ xanh thì mọi người không có ý kiến gì, nhưng mà lúc làm bánh khoai tây muối tiêu, anh em nhà họ Lâm vây quanh bên bếp, ba người sáu con mắt nhìn chằm chằm vào cái chảo sắt, bởi vì lúc khoai tây được chiên trong dầu thật sự quá thơm. Nhưng mà trong nhà không có muối tiêu, và tiêu xay, chỉ có muối.
Lâm Đại Quân: “Chị làm món khoai tây này thơm quá."
Lâm Tứ Quân: "Em ngửi thôi đã cảm thấy ăn ngon, nếu như mỗi ngày đều có thể ăn thì tốt rồi."
Lâm Tam Quân không nói câu nào, nhưng rõ ràng cậu cũng có suy nghĩ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận