Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 122 Dạy chữ

Chương 122 Dạy chữChương 122 Dạy chữ
Lâm Y Y: "Cảm ơn anh Vũ."
Tiêu Vũ: "Nếu mẹ đã nói rồi, những đồ vật dùng thịt đổi lấy quy về chúng ta, vậy em cầm đi, nếu như buổi chiều đói bụng thì có thể ăn."
Lâm Y Y cho anh một nụ cười vui vẻ: "Em nghe anh Vũ."
Te Cần Thái chua xót nói: "Chú hai có quan hệ, mua cho Tiểu Thụy chúng ta một bình bột sữa lúa mạch được không?”
Tiêu Vũ: "Được, có điều phiếu mua bột sữa lúa mạch cần dùng đồ vật đổi, chị dâu lấy cái gì đổi với người ta, trước tiên cần phải nói với tôi một tiếng, khi tôi đổi phiếu có thể nói với người ta.
Giọng điệu của Tiêu Vũ đàng hoàng trịnh trọng, nghe không ra là thật lòng hay là trào phúng.
Tề Cần Thái biến sắc: "Cái này còn phải dùng đồ vật đổi sao?"
Tiêu Vũ thành thật hỏi: "Vì sao chị dâu lại cảm thấy làm người ta sẽ cho không?"
Te Cần Thái: ".. " Chị ta không nghĩ người ta sẽ cho không, chị ta cảm thấy đổi đồ vật không phải là chuyện của Tiêu Vũ sao? Có điều,'Chú hai, mọi người dùng cái gì đổi? Giúp nhà chị đổi được không?”
Tiêu Vũ: "Dùng tiên nhuận bút của vợ em đổi."
Tê Cần Thái: ".. Coi như da mặt dày, ở trước mặt mọi người, chị ta cũng không nói ra được rằng để Lâm Y Y dùng tiền nhuận bút đổi phiếu mua bột sữa lúa mạch cho con trai của mình.
Tần Hương Cúc: "Được rồi." Một mặt khó coi cảnh cáo Te Cần Thái,'Có bản lĩnh ra sao thì làm ra chuyện tương tự đi, đừng chỉ nhìn thấy chim biết bay thì đã muốn bay lên trời cao." Tân Hương Cúc biết, con trai thứ hai tức rồi, điều làm cho bà bất ngờ chính là những lời vừa rồi của Lâm Y Y nghe rất hòa khí nhưng từng câu từng chữ lại khiến người khó thở. Dựa theo tình huống bình thường, Tiêu Vũ lấy phiếu mua bột sữa lúa mạch cho cháu trai cũng không có gì, nhưng Tề Cần Thái lại nói chặn họng, nói cái gì Lâm Ngũ Đệ không phải người của nhà họ Tiêu, dựa vào cái gì ăn bột sữa lúa mạch của nhà họ Tiêu. Hiện tại Lâm Y Y dùng tiên nhuận bút của chính mình để đổi, nếu như Tiêu Vũ dùng đồ vật của chính mình đổi cho Tề Cần Thái, vậy thì gia đình nhỏ của bọn họ sẽ lục đục.
Sao Tần Hương Cúc lại nhìn không ra chuyện này, chỉ là bà không nghĩ tới thằng hai sẽ đứng về phía Lâm Y Y mà quyết đoán như vậy, không cho Tê Cần Thái một chút mặt mũi. Trên thực tế, cách làm của thằng hai này cũng không sai, giữa chị dâu và vợ, là người đàn ông thì đều phải đứng về phía vợ mình, nhưng Tần Hương Cúc có chút không dễ chịu, cảm thấy con trai không phải là con của mình nữa rồi.
"Lâm Nhất Nhất, Lâm Nhất Nhất ở đây sao?" Bên ngoài truyền đến âm thanh.
Lâm Y Y sững sờ, ai tìm cô chứ? Cô đưa Lâm Ngũ Đệ cho Tiêu Vũ, chính mình chạy ra ngoài: "Ở đây." Nhìn thấy người phát thư, cô vui vẻ một trận, là tin tức về chuyện nộp bản thảo sao?
Người phát thư: 'Lâm Nhất Nhất, bưu kiện của cô."
Lâm Y Y nhận lấy nhìn qua, dĩ nhiên là thư từ của tòa soạn trong thành phố, cô nói: "Đồng chí, làm sao mà anh đưa tới đây được vậy?" Cô không có lưu lại địa chỉ nơi này.
Người phát thư nói: "Tôi đi tới Đại đội sản xuất Thượng Lâm, người bên kia nói cô gả tới nhà của Tiêu Đại Cường bên này, tôi mới sang đây. Nhà của Tiêu Đại Cường tôi quen thuộc, trước đây thỉnh thoảng có ghé qua gửi hàng." Là hàng mà Tiêu Vũ gửi vê.
Lâm Y Y: "Cảm ơn đồng chí."
Nói đến đây, người nhà họ Tiêu cũng đi ra.
Tiêu Vũ hỏi: "Thư tín về chuyện đóng góp sao?" Đây là do anh suy đoán.
Lâm Y Y gật gù: "Dạ, 10 ngày trước em có viết cho nhà xuất bản trên thành phố một bài viết nhưng vẫn không có tin tức, không nghĩ tới bây giờ đến rồi."
Tiêu Vũ: "Là câu chuyện về người cảnh sát bắt bọn buôn người sao?"
Lâm Y Y hơi kinh ngạc: "Anh xem qua rồi sao? Viết thế nào?"
Tiêu Vũ: "Xem qua rồi, chuyện xưa rất hấp dẫn người ta, nhưng có nhiều chỗ không đủ cẩn thận."
Lâm Y Y vừa nghĩ, cầm lấy tay Tiêu Vũ nói: "Sao em lại không nghĩ đến, có anh làm công an ở đây, em có thể hỏi anh về những chỉ tiết nhỏ rồi."
Tiêu Vũ nhìn cô hưng phấn cầm lấy tay của mình, ánh mắt anh ôn hòa nói: "Được."
Bà nội Tiêu: "Nhất Nhất, tiền nhuận bút lại tới nữa rồi sao?"
Lâm Y Y: "Dạ, là nhà xuất bản trong thành phố gửi đến, hẳn là bài viết được tuyển chọn, có điều cũng có thể là bài viết bị trả về, trước tiên con xem một chút."
Lương thị đột nhiên lên tiếng: "Chị dâu hai thật là lợi hại, nhà xuất bản trong thành phố cũng biết đến."
Lâm Y Y sững sờ, cười giải thích: "Chị cũng không biết, lúc trước mua báo, nhìn thấy địa chỉ nhà xuất bản ở phía trên."
Lương thị nói: "Vậy cũng là chị dâu hai lợi hại, còn biết chữ, còn em thì cho dù tờ báo đặt ở trước mặt thì em cũng không biết được chữ trên đó."
Lâm Y Y cũng không phải thật sự là bé gái 15 tuổi, tuy rằng không biết ý đồ của Lương thị, nhưng ai cũng thích nghe tán dương, cô nói: "Em muốn biết chữ, chị cũng có thể dạy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận