Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 133 Không hề nghi ngờ

Chương 133 Không hề nghi ngờChương 133 Không hề nghi ngờ
Lâm Y Y nói: "Chờ chị làm quen thị trấn, qua mấy năm, các em tốt nghiệp sơ trung, đi học ở trường cao trung của thị trấn, cũng không thể ở cùng chị à? Bởi vì chuyện công việc của anh rể em chị mới dọn đến thị trấn, không thể đón các em qua, nếu không thì người nhà họ Tiêu đều phải đi theo. Cứ như vậy, e rằng người nhà họ Tiêu tức giận, chị Liên cũng không cho đi theo nữa. Vậy chị còn làm quen thị trấn thế nào đây? Còn giữ mặt mũi cho các em làm sao được?"
Thời đại này, có một người chị ở thị trấn, chính là chuyện vô cùng có mặt mũi.
Lâm Đại Quân: "Nghe chị." Bọn họ cũng không hi vọng vào thị trấn, bọn họ cũng không dám làm càn ở trước mặt người nhà họ Tiêu.
Lâm Y Y: "Nhưng mỗi tuần các em có thể đến thị trấn, chị nấu đồ ăn ngon cho các em. Tuy nhiên vì chặn miệng anh rể em, vì lấp miệng người nhà họ Tiêu, các em không thể đến tay không.'
Lâm Đại Quân: ˆVậy chúng em mang gì? Thịt tôm khô?”
Lâm Y y: "Củi đi. Trong thị trấn đốt than, nhưng số lượng than có hạn, cũng cần tiền, lúc các em tới thị trấn thăm chị, thì mang chút củi đến, các em tuổi còn nhỏ, mang chút củi mọi người sẽ không ghét bỏ, còn có thể khen các em hiểu chuyện nữa." Thời đại này ống dẫn khí không thông dụng, nhất là vài thị trấn hẻo lánh, còn không có ống dẫn khí, cho nên đều đốt than, dùng bếp lò. Nhưng cũng có đốt củi, bởi vì củi rẻ hơn than. Thế nên có mấy nông dân sẽ chọn củi đến thị trấn bán.
Lâm Đại Quân vừa nghe vậy, tặng củi chắc chắn không thành vấn đề, trên núi không thiếu nhất chính là củi.
Buổi tối Tiêu Vũ tan tâm trở về, liền nói với mọi người chuyện viện công nhân viên chức của cục công an: "Ngày mai con xem nhà cùng Nhất Nhất, thuận tiện quét tước một chút, nếu sửa sang xong, Nhất Nhất ở bên đó với con."
Tiêu Vũ cũng không phải đột nhiên nói chuyện này, ngày đầu tiên anh trở về đã nói với người trong nhà về chuyện đổi nghề, cho nên anh kết hôn, dẫn Lâm YY đến thị trấn cũng là chuyện mọi người có thể nghĩ đến.
Nhưng thật không ngờ mọi việc sẽ nhanh như vậy.
Trưởng bối nhà họ Tiêu vui mừng, con trai (cháu trai) có tiền đồ, có thể đến thị trấn, sao bọn họ có thể không vui chứ? Nhưng cùng thế hệ thì không giống vậy, cho dù là anh em ruột, cũng sẽ ghen tị, người toàn tâm toàn ý vì mọi người mà không để ý một người ở trên thế giới này, cuối cùng cũng rất ít, nếu có, đầu óc người đó không bình thường.
Te Cần Thái chua xót nói: "Thím hai cũng thật có phúc, mới tiến vào, đã theo chú hai vào trong thị trấn hưởng phúc."
Lâm Y Y cười tủm tỉm nói: "Mới trước đây, mẹ em nói em là người may mắn, vượng phu, em còn không tin, hôm nay chị dâu cả vừa nói vậy, em cảm thấy có thể em thật sự là người vượng phu.
Trước hết là em có thể kiếm tiền nhuận bút, sau đó lại thấy được lợn rừng, anh Vũ, anh nói xem em có phải là người vượng phu không?”
Tiêu Vũ: "... Phải."
Nói rằng Lâm Y Y vượng phu hay là nói mệnh của cô tốt bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc tin tưởng nhất, nếu không phải Lâm Y Y mệnh tốt, các bà cũng sẽ không tìm cô đính hôn với Tiêu Vũ.
Cho nên bà nội Tiêu nói: "Bà tin Nhất Nhất có thể vượng Tiểu Ngư Nhi mà, mẹ cháu nói cháu là người vượng phu, chắc chắn có thể vượng phu." Năm đó Trương mù đã nói, cô nhóc Nhất Nhất kia xứng với cháu trai bà, bây giờ nhìn xem, bà nội Tiêu cảm thấy cô nhóc đó thật sự có số vượng phu, dù sao cũng là vượng cháu trai bà.
Nghĩ đến đây, bà nội Tiêu càng nghĩ càng vui vẻ, ai không muốn cưới một cháu dâu có thể vượng cháu trai mình chứ, cho nên Nhất Nhất tất nhiên phải ở cùng Tiểu Ngư Nhi.
Nghĩ như thế không chỉ có bà nội Tả, còn có Tần Hương Cúc: "Ngày mai xem nhà, lúc cần thu dọn mẹ cùng đi qua giúp đỡ các con. Nhất Nhất với con ở chung cũng tốt, có Nhất Nhất ở đó, mẹ an tâm." Con dâu vượng phu đi theo con trai, không có gì xấu cả.
Tê Cần Thái: "..." Lâm Y Y này da mặt dày tự nói mình vượng phu, sao bà nội và mẹ chồng cứ tin thế?
Te Cần Thái không biết chuyện giữa Tiêu Vũ, Đại Nha, Trương mù. Dù là Tiêu Võ và Tiêu Tân cũng không biết rõ, lúc đó bọn họ ghi chép lại, nhưng ai nhớ rõ chuyện này đâu? Dù sao Tiêu Vũ đột nhiên nói có một cô vợ nhỏ 1 tuổi, lúc ấy bọn họ còn vô cùng hâm mộ.
Tề Cần Thái: "Mẹ, mọi người thật sự tin số vượng phu gì đó hả? Bây giờ là xã hội mới, không được có tư tưởng phong kiến mê tín."
Tần Hương Cúc: "Gì mà tư tưởng phong kiến mê tín, mẹ nói vợ của con mẹ là đứa trẻ phúc lành, cô gái may mắn, sao điều này lại là tư tưởng phong kiến mê tín? Đây là nghĩ đến con đường tư tưởng phong kiến mê tín nào? Hả?" Tần Hương Cúc sẽ không thừa nhận đây là tư tưởng phong kiến mê tín, con dâu của bà chính là vượng con trai của bà, bà rất tin tưởng không he nghi ngờ chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận