Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 535 Hiệu trưởng Nhâm

Chương 535 Hiệu trưởng NhâmChương 535 Hiệu trưởng Nhâm
Lâm Ngũ Quân che miệng cười trộm một hồi lâu, thấy chị hỏi, mới nói: "Sau khi anh rể trở về, còn đang ăn mía, Tiểu Thập Nhất liên đứng đây sau đó quay về phía anh rể mà tiểu."
Lâm YY:”.. .. Chuyện này là sao.
Tiểu Thập Nhất hừ hừ vài tiếng: "Con bắn xa lắm."
Lâm Y Y nhìn về phía Tiêu Vũ: "... Nếu không anh và nó so với nhau đi?"
Tiêu Vũ: ".. . Em làm trọng tài sao?”
Lâm YY:”.. -
Tiêu Vũ: "Nếu như em muốn nhìn, anh cũng không phải là không thể cho em xem."
Lâm YY:"... Nói cái gì đó, đứa nhỏ còn nhỏ, đừng dạy hư nó."
Tiêu Vũ: "... Vậy em hỏi một chút, nó học từ ai vậy?"
Lâm Y Y ngồi xổm người xuống, nâng đầu Tiểu Thập Nhất: "Tiểu Thập Nhất, ngoan, con học cái này từ ai vậy?”
Tiểu Thập Nhất cẩn thận suy nghĩ một chút: "Tiểu Cẩu Tử." Tiểu Cau Tử năm nay bốn tuổi, là em trai của Lý Vượng Đạt. Tiểu Cẩu Tử và Tiểu Thập Nhất tuổi gần như nhau nên hay chơi đùa cùng nhau.
Lâm Y Y: "Tiểu Thập Nhất, nơi dùng để tiểu không thể cho người khác xem, cho người khác nhìn thấy, sẽ bị con sâu nhỏ ăn mất."
Tiểu Thập Nhất vội vàng khép hai chân lại, hai tay che tiểu bảo bối của mình. Thế nhưng, cậu bé cũng không dễ bị lừa gạt như vậy: "Nhất Nhất nhìn."
Lâm Y Y: "Mẹ là mẹ, chỉ có mẹ có thể xem. Tiểu Thập Nhất là từ trong bụng mẹ di ra, lúc con ở trong bụng mẹ thì mẹ đã nhìn thấy rồi."
Tiểu Thập Nhất ngước đầu nhìn cái bụng của mẹ, cái bụng rất nhỏ, vẫn không to bằng đầu của cậu bé, thật sự có thể tiến vào trong bụng mẹ sao? Cậu bé quyết định buổi tối sẽ thử chui vào xem, nếu như có thể chui vào trong bụng mẹ thì cha sẽ không đánh cậu bé được nữa.
Lâm Y Y nhìn hai mắt cậu bé lấp loé, không biết đang suy nghĩ gì, thế nhưng cô có thể xác định, đứa nhỏ này khẳng định đang suy nghĩ gì đó quỷ quái linh tinh.
Lâm Y Y: "Con biết không? Sau này không thể để người khác nhìn thấy nơi con dùng để tiểu, cũng không thể cho người khác xem con tiểu." Nói, ở giữa hai chân cậu bé nhẹ nhàng đánh một cái.
Tiểu Thập Nhất vội vàng lùi về sau vài bước, sau đó giòn tiếng nói: "Biết rồi ạ."
Buổi tối, thời điểm người một nhà ở tản bộ thì gặp Hứa thị. Hứa thị làm phụ nữ có thai, cũng có thói quen sau khi ăn xong thì tản bộ. Hứa thị đối với đứa nhỏ không dễ gì có được này vô cùng coi trọng, cho nên vì đứa nhỏ, trong sinh hoạt nuôi thành rất nhiều thói quen tốt. Hứa thị: ˆEm Lâm."
Lâm Y Y: “Chị Hứa."
Tiêu Vũ dắt con trai đi theo phía sau, anh biết nữ đồng chí thích tán gẫu, cho nên không đi tới.
Tiểu Thập Nhất lôi kéo tay cha chạy khắp nơi.
Hứa thị lén lút cùng Lâm Y Y nói: "Chuyện bên đó của Chị Bối phỏng chừng không dễ giải quyết."
Lâm Y Y: "Là cô giáo Lâm nói gì sao?”
Hứa thị lắc đầu: "Mau chốt ở chỗ cô giáo Lâm chỉ nói trả con lại cho tôi." Đây mới là chuyện khó làm nhất.
Lâm YY: "Vậy làm sao bây giờ?”
Hứa thị: "Ngày hôm nay chị Bối vì chuyện của cô giáo Lâm bận đông bận tây, từ phòng cứu thương đến nhà cô giáo Lâm, chị ấy vẫn đi theo nói xin lỗi, thế nhưng cô giáo Lâm không hề bị lay động, cô ấy chỉ nói trả con lại cho mình, chị Bối cũng không có cách nào. Sau đó chị Bối tìm đến chị, hỏi mượn 200 đồng tiền, chị ấy nói thứ khác không có cách nào đền bù, chỉ có thể đền tiên."
Lâm Y Y: "Chị ấy dự định đền bù bao nhiêu tiên?" Vấn đề là nhà của Lâm Nhạc cũng không phải thiếu tiền, cho nên chuyện như vậy dùng tiên cũng không dễ giải quyết.
Hứa thị: "Chị Bối chuẩn bị 600 đồng tiền, quá ít thì không được, quá nhiều thì không nỡ, chị ấy nói 600 đồng tiền thì vừa khít."
Lâm Y Y suy nghĩ một chút, Lâm Nhạc sẽ lấy tiền sao? Nói thật, rất mâu thuẫn. Không lấy tiền, đứa nhỏ bị người va phải không còn, mặc dù là bất ngờ, nhưng đứa nhỏ không còn là sự thật, dựa vào cái gì không lấy? Nếu như mình không lấy, qua một thời gian ngắn, người ta không đau không ngứa, sẽ quên chuyện này, quay đầu lại, tổn thương vẫn là chính mình. Nhưng nếu như cô ấy lấy tiên, đời này đều sẽ nhớ tới chuyện đứa nhỏ, đời này đều sẽ đau lòng. Lấy hay không lấy? Lâm Y Y không biết Lâm Nhạc sẽ nghĩ như thế nào.
Lâm Y Y: "Vậy cô giáo Lâm có lấy tiền không?"
Hứa thị: "Chi cũng không biết, chị Bối còn chưa nói."
Lâm Y Y: "Cô giáo Lâm là giáo viên của Tiểu Ngũ, ngày mai em cũng phải đi xem xem."
Hứa thị: "Chị không đi, chị đang mang thai nên muốn kiêng ky một chút, em giúp chị mang chút đường đỏ sang đó, tuy rằng chúng ta không có quan hệ gì, nhưng đều ở cùng trong bộ đội, chồng của chúng ta cũng quen biết nhau."
Lâm Y Y: “Được, em..'
"Nhất Nhất." Lúc này, Tiêu Vũ đi tới, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, Lâm Y Y nhận ra bà ấy, là hiệu trưởng trường học trong bộ đội. Tiêu Vũ: "Nhất Nhất, hiệu trưởng Nhâm tìm em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận