Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 636 Như là muốn mai mối

Chương 636 Như là muốn mai mốiChương 636 Như là muốn mai mối
Quan hệ của Tiền Thái và Tiêu Vũ vô cùng thân thiết, nếu quan hệ không tốt, Tiêu Vũ cũng sẽ không nhờ Tiền Thái giúp đỡ. Tiêu Vũ tốt nghiệp trường quân đội, không ít bạn học ở thủ đô bên ấy, mà anh có thể nhờ vả, chắc chắn là quan hệ tốt nhất trong những bạn cùng lớp. Năm đó Tiêu Vũ và Tiên Thái cùng tốt nghiệp trường quân đội, cùng gia nhập bộ đội. Sau đó bởi vì Tiêu Vũ nằm vùng mà chuyển ngành đến cục công an, mà Tiền Thái bởi vì mấy năm rung chuyển cũng rời khỏi bộ đội. Lại bởi vì thông tin ở thời đại này không thuận tiện, cho nên ngược lại hai người không liên lạc được, nhưng có vài mối quan hệ, cho dù không liên lạc, cũng tốt như trước.
Tiền Thái ba hai miếng ăn hết bánh bao, sau đó dẫn bọn họ đến viện quân y. Đi viện quân y còn một đoạn đường nữa, ước chừng nửa giờ sau, bọn họ mới đến. Sau khi tới, gần với thời gian đi làm của bác sĩ bệnh viện, Tiên Thái dẫn bọn họ tới trước văn phòng của bà Tiền.
Bà Tiên là một phụ nữ trung niên hiền lành nhưng bởi vì bảo dưỡng rất khá, cho nên nhìn qua rất trẻ. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, bà Tiền liên dẫn bọn họ tìm vị giáo sư Khương Chính nổi tiếng. Trước đó giáo sư Khương Chính từng nhận điện thoại của đàn em, cho nên biết tình huống của Lâm Tam Quân. Ông xem tư liệu bệnh án của Lâm Tam Quân, lại kiểm tra chân của Lâm Tam Quân, sau đó lắc đầu.
Tâm Lâm Y Y quýnh lên: "Giáo sư Khương, thế nào? Không có hy vọng sao?"
Khương Chính nói: 'Lúc trước đàn em của tôi nói rất đúng, cái chân này phải dưỡng, nhưng không chỉ là dưỡng đơn giản."
Lâm Y Y: "Ý của ngài là?"
Khương Chính: "Nói đến đây, trung y mới là "Dưỡng" thích hợp nhất. Tôi đề nghị mọi người dùng trung y để dưỡng, cụ thể dưỡng thế nào, phải hỏi thầy thuốc chuyên nghiệp."
Lâm Y Y: "Vậy ngài có thầy thuốc nào để giới thiệu không?"
Khương Chính: "Có, có một vị đã về hưu, bởi vì lớn tuổi, bình thường chuyên khám cho vài vị, tôi có thể giới thiệu cho mọi người, nhưng ông cụ già cả rồi, cho nên sẽ không đi nơi khác, dựa theo tình huống của em trai cô, cũng không phải một lần hai lân có thể khám tốt." Cho nên, chắc là phải ở đây.
Lâm Y Y: "Tôi hiểu rồi, cám ơn ngài nhắc nhở."
Vì thế, Tiền Thái lại theo địa chỉ của Khương Chính, đưa Lâm Y Y bọn họ tới nhà thầy thuốc trung y.
Nhà của thầy thuốc trung y ở một nhà đơn trong viện, viện có hơi cũ, là căn nhà hiện đại hai tầng nhỏ. Xe tới cổng nhà hiện đại, Tiền Thái và Lâm Y Y cùng xuống xe, Tiền Thái đi gõ cửa.
Người mở cửa ra chính là một cô gái trẻ tuổi: "Xin chào, xin hỏi tìm ai?"
Tiên Thái nói: "Chào cô, trước đó chúng tôi có gọi điện thoại đến, là người bệnh giáo sư Khương Chính giới thiệu, đến mời ông Ứng khám thử."
Cô gái: "Là mọi người à, mau vào. Đúng rồi, tôi tên là Ứng Song, ông Ứng trong miệng mọi người là ông nội tôi.'
Cô gái tuổi không lớn, chẳng qua nhìn cũng chỉ mười bảy tám tuổi, mặc một bộ quần áo của những năm trước nhưng sạch sẽ. Nụ cười của cô ấy tương đối ngọt ngào, cười rộ lên hai bên má có cái má lúm đồng tiền. Sau khi tự giới thiệu, cô ấy lại hướng vào trong hô: "Ông nội, người bệnh đến rồi."
Mười giờ sau Ông Ứng nói: "Chân của cậu ta có thể khỏe lại, nếu nhanh thì ba tháng, nhưng nếu bảo khỏi hẳn hoàn toàn phải nửa năm, nửa năm sau tốt nhất lại tu dưỡng một năm nữa, trước trước sau sau cần một năm rưỡi đến hai năm. Không chỉ có như thế, ba tháng đầu tốt nhất mỗi ngày một gói thuốc. Gói thuốc cân nướng lên, sau đó lót ở lòng bàn chân. Sau đó mỗi một lần, đều phải châm cứu cho cậu ta, chờ sau khi miệng vết thương của cậu ta khỏi hẳn, đổi gói thuốc đặt ở trong nước ngâm chân, đồng thời mỗi ngày cần mát xa chân của cậu ta."
Lâm Y Y vừa nghe vậy: "Vậy em tôi cân ở gần đây không?" Nếu không làm sao châm cứu bây giờ?
Ông Ứng nói: "Thật ra cũng không phải không có cách khác, nói thử tình huống trong nhà các cô đi.'
Lâm Y Y: "... Khám bệnh còn phải nói tình huống trong nhà?"
Ông Ứng cười cười, nhìn qua lại hòa ái: "Xem tình huống trong nhà các cô, tôi lại quyết định dùng cách thế nào."
Lâm Y Y: ".." Ông cụ này thật kỳ lạ, tuy nhiên, cô vẫn nói chỉ tiết tình huống trong nhà. Cô cũng không nói chuyện nhà chồng mình, chỉ nói chuyện của nhà họ Lâm rằng cha mẹ qua đời hôi nạn đói, em trai trong nhà đã ra ở riêng.
Ông Ứng vừa nghe vậy, lại nhìn mấy chị em nhà họ Lâm, ông ta nói: "Cho tôi nghĩ một buổi tối, tối hôm nay mọi người cứ ở đây đi, chỗ này có phòng khách, Tiểu Song, đi chuẩn bị hai gian."
Bởi vì trong nhà có trưởng bối, cho nên khách cầu y ở lại cũng sẽ không đưa tới lời ra tiếng vào.
Nhưng mà, Lâm Y Y cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng vì Lâm Tam Quân, cô cũng không từ chối, ông Ứng sắp xếp như vậy, luôn có dụng ý của ông ta. Tiếp theo, cô ngồi xe Tiền Thái, đi nhà khách lấy đồ, ở trên xe, cô nói: "Công an Tiền, anh nói xem ông Ứng làm gì vậy? Hỏi rõ ràng rành mạch tình huống nhà tôi, như là... Muốn mai mối vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận