Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 620 Sắp xếp chuyện của Vượng Đạt 1

Chương 620 Sắp xếp chuyện của Vượng Đạt 1Chương 620 Sắp xếp chuyện của Vượng Đạt 1
Bà nội Lâm: "Là do mấy đứa không dạy dỗ Tiểu Tú đến nơi đến chốn. Con bé đã từng chặn Lâm Tứ Quân khi đi cắt bèo. Từ nay, cỏ cho heo không cần con bé đi cắt nữa, con bé sẽ không thể chặn đường người ta được.
Ngoài ra, việc hôn sự của Tiểu Tú thế nào rồi? Con bé cũng đã 16 tuổi, con đừng quá kén chọn, cũng đừng nhìn đến nhà họ Lâm làm gì. Con xem làng trên xóm dưới có mấy nhà được như nhà họ Lâm?”
Lâm Tú Nương im lặng, không phải bà ta chọn nhà họ Lâm, có một vài gia đình, bà ta trông khá ổn, nhưng con gái bà ta không hài lòng. Nói nhà họ thấp bé, trình độ học vấn thấp, ... con gái không đồng ý. Bà ta có thể làm cái gì?
Lâm Tú Nương nhãn tâm: "Con hiểu rồi, con có nhìn trúng một vài nhà, lần này con sẽ định ra cho con bé."
Ngày hôm sau.
Lâm Y Y dẫn theo Lâm Ngũ Quân, Lý Vượng Đạt và tiểu Thập Nhất vê quân doanh, cô cũng không biết là ngày hôm đó Lâm Tú không đi cắt cỏ, Lâm Tú Nương làm Lâm Tú ngoan ngoãn ở nhà che mặt lại.
Sáng sớm, Lâm Y Y đưa bọn nhỏ đi quân doanh. Đặc biệt là Lý Vượng Đạt thậm chí còn không có về nhà của mình mà đi theo Lâm Y Y đến nhà của bọn họ, từ khi xuống thuyền, Lý Vượng Đạt trâm mặc hơn rất nhiều.
Lâm Y Y suy nghĩ một chút liền hỏi: "Vượng Đạt, lát nữa thím đưa cháu về nhà nhé?"
Trước trước sau sau Lý Vượng Đạt ở trong thôn một tháng, cả người nhìn qua quả thật tốt hơn nhiều. Lâm Ngũ Quân dẫn cậu đá bóng với đám bạn bè trong thôn, cùng chơi, còn hơn chui rúc vào trong khi ở bộ đội, ở trong thôn, cậu hoạt bát hơn rất nhiêu. Nhưng trở lại bộ đội, cậu lại tiếp tục im lặng, tuy rằng tốt hơn khi rời đi, nhưng tinh thần cả người vẫn có chút không tốt.
Nghe thấy lời nói của Lâm Y Y, ánh mắt Lý Vượng Đạt lóe lóe, cậu nhẹ giọng hỏi: "Thím, cháu có thể ở lại nhà thím không? Cháu... Cháu nói mẹ cháu đưa lương thực." Bởi vì lương thực quý giá cho nên con nít có nhỏ nữa cũng biết, ăn cơm ở nhà người khác phải đưa lương thực.
Lâm Y Y nói: "Đương nhiên có thể, cháu đừng lo lắng, cháu và Tiểu Ngũ là bạn tốt, an tâm thoải mái ở nhà thím."
Lý Vượng Đạt thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cám ơn thím." Một tháng này, cậu cực kỳ thân quen với Lâm Y Y, lại còn vô cùng tín nhiệm. Hơn nữa trong một tháng này, Lâm Y Y đối xử với cậu tốt lắm, về cái ăn chưa bao giờ thiếu cậu, hơn nữa món ăn Lâm Y Y làm rất đa dạng, cho nên cậu cũng vui sướng ở nhà Lâm Y Y.
Lâm Y Y: "Không có chi. Nhưng Vượng Đạt à, cháu còn muốn đi học không?"
Lý Vượng Đạt vừa nghe thế, lắc đầu: "Không muốn đi, cháu... Cháu sợ...' Nghĩ đến cô Lâm Nhạc bị cậu bị đâm chảy máu, tất cả mọi người nói con của cô Lâm Nhạc không còn nữa, cậu bắt đầu tự trách, hơn nữa cậu cũng sợ người khác nói cậu, cho nên cậu không dám đến trường học.
Lâm Y Y: "Thôi được, cháu muốn thế nào thì thế ấy. Nhưng mẹ cháu một tháng không gặp cháu, chắc cũng lo cho cháu, bây giờ cháu về rồi, phải nói với mẹ cháu một tiếng, cháu nói có đúng không?”
Nghĩ đến mẹ quan tâm mình, Lý Vượng Đạt gật đầu: "Dạ, vậy cháu..."
Lâm Y Y: "Nếu không thì trước tiên cháu ngôi ở đây một lát, thím đi tìm mẹ cháu nhé?"
Lý Vượng Đạt: “Cám ơn thím."
Lâm Y Y cũng không sửa soạn đồ đạc, đã sang nhà họ Lý. Bối thị thấy Lâm Y Y đã trở lại, đầu tiên là sửng sốt một hồi, lập tức vui vẻ nói: 'Nhất Nhất em về rồi hả? Cuối cùng em đã trở lại, cảm ơn trong khoảng thời gian này chăm sóc Vượng Đạt, Vượng Đạt... Vượng Đạt đâu?"
Lâm Y Y vỗ tay cô ấy: "Vượng Đạt cũng đã trở về, nó ở nhà của em, em đang muốn nói với chị chuyện của Vượng Đạt."
Trong lòng Bối thị căng thẳng: "Vượng Đạt làm sao vậy? Nó không có việc gì chứ?"
Lâm Y Y: "Nó không có việc gì, tốt hơn trước khi đi nhiều, hơi buông một chút rồi."
Bối thị nghe thế, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Xem ra để nó đi với các em hồi năm ngoái là đúng, còn phải cám ơn em."
Lâm Y Y: "Không cân khách sáo. Nhưng mà, tuy rằng nó tốt hơn chút, nhưng trở lại nơi này, cả người lại câu nệ, ngược lại em có một đề nghị, em cảm thấy nó quả thật không thích hợp ở đây, nó có thể ra ngoài ở vài năm, chờ tình huống nó tốt hơn rồi trở vê." Nếu không Lý Vượng Đạt một mực ở trong bộ đội, tình huống sau này đoán chừng vất vả.
Bối thị: "Ra ngoài ở vài năm?”
Lâm Y Y: "Có thể tới thôn của nhà mẹ đẻ em, chị mang theo Vượng Đạt có thể thuê một căn phòng ở nơi ấy, như vậy vào kỳ nghỉ doanh trưởng Lý đến thăm hai người thuận tiện, tới ngày nghỉ các chị muốn tới bộ đội cũng tiện lợi. Hơn nữa bên kia có tiểu học, Vượng Đạt có thể đến trường ở đó. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngũ dẫn Vượng Đạt chơi cùng với bạn bè bên kia, cuộc sống của nó không tệ. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của em, dù sao Vượng Đạt là con chị. Với lại, Vượng Đạt nó..." Lâm Y Y còn nói chuyện Vượng Đạt muốn ở nhà cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận