Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 218 Vấn đề tới

Chương 218 Vấn đề tớiChương 218 Vấn đề tới
Chị Vương nói: "Mấy năm nay, anh hai cậu không có chăm sóc cho cậu hay sao? Bây giờ quốc gia ra hình thức như này, trái lại cậu lại oán trách lên người anh hai cậu, năm đó lúc cha chồng lui việc cũng giao công việc cho cậu, cậu có thể đảm đương được sao?"
Tiểu Lỗi nói: "Chị dâu không cần nói với tôi có hay không, năm đó không nhận nổi nhưng bây giờ thì đã có thể nhận nỗi rồi. Tôi yêu cầu tiền lương của anh hai phải phân cho chúng tôi một nửa, trừ phi anh hai phải để tôi ở lại làm việc, làm công nhân viên tạm thời thôi cũng được, tôi cũng không tham."
Chị dâu Vương: "Ngay cả làm mà cậu cũng không cần làm đã muốn một nửa tiền lương, làm gián điệp cũng không có gian xảo như cậu đâu."
Vương Tiểu Lỗi: "Chị dâu nói như vậy phải coi chừng, nếu như tôi là gián điệp vậy toàn gia đình chúng ta là cái gì hả?"
Vợ Vương Tiểu Lỗi: "Chị dâu, những lời như này cũng không cân phải nói nữa, chúng ta chỉ muốn một nửa tiền lương của anh cả, nói một câu xem có cho hay không."
Vương Tiểu Lỗi nói: "Đúng vậy, nếu anh hai không cho tiền lương, vậy tôi sẽ nhường công việc lại, trái lại tôi sẽ nguyện ý nhường lại một nửa tiền lương cho anh cả."
Anh cả Vương nói: "Cầu sờ lên lương tâm của cậu khi nói xem, những năm này tôi đối với cậu thế nào? Cha mẹ không có tiền lương về hưu, có phải tôi cũng nuôi hay không? Cậu làm nhân viên tạm thời ở xưởng sắt thép, có phải đều do tôi đưa vào? Tôi làm một người anh cả như vậy còn có chỗ nào có lỗi với cậu nữa?"
Vương Tiểu Lỗi nói: 'Cha mẹ không có lương hưu là vì giao công việc lại cho anh, nếu như cha không giao công việc lại cho anh, bây giờ ông ấy vẫn còn đang tại chức đó, tôi cũng đâu cần nhìn sắc mặt của anh để đòi tiền? Cho nên tiền lương này của anh chẳng khác gì là tiền lương hưu của cha mẹ. Lương tâm à? Anh không cần phải nói tôi sờ xem có lương tâm hay khong, anh giao công việc cho tôi, tôi sẽ sờ lương tâm chia một nửa tiền cho anh, được không? Anh muốn lương tâm thì tôi sẽ cho anh."
Bà nội Vương: "Đủ rồi, không cần ầm ï nữa. Tiểu Lỗi, công việc của anh con, con làm không được đâu. Đại Lỗi à, Tiểu Lỗi cũng nói không sai, công việc bây giờ của con chính xác là do cha con đổi lại, Tiểu Lỗi hoàn toàn có một phần. Hơn nữa, mẹ và cha con dù không có lương hưu thì chúng tôi cũng có lương thực hàng hóa, chúng tôi cũng không nhờ các con nuôi." Lớn tuổi rồi, bị coi như quả bóng da đá qua đá lại, quá đau đớn.
Ông nội Vương: "Tiền lương của Đại Lỗi cũng chia cho Tiểu Lỗi một phần ba đi."
Chị dâu Vương: "Dua vào cái gì? Cũng đã chia nhà, nào có chuyện chia nhà xong mà anh trai phải nuôi em trai nữa chứ?"
Ông nội Vương: "Dua vào công việc của Đại Lỗi là của cha, là dùng công việc của cha và tiền trong nhà đổi được." Chị dâu cả Vương không phục lắm, công việc còn có thể tính như này nữa sao?
Ông nội Vương tiếp tục nói: 'Cha thấy làm được thì tính công chính, Đại Lỗi chỉ cần cấp một phần ba, còn giữ lại cho mình hai phần bà, dù sao công việc này cũng do nó đang làm."
Chị dâu cả Vương nói: "Con không đồng ý, Vương Đại Lỗi, anh dám cho à."
Lúc Lâm Y Y nghe được rất hăng say thì Tiêu Vũ bưng theo hai phần dưa hấu vào: "Em đang làm cái gì vậy?”
Lâm Y Y nhìn thấy anh, sau đó đôi mắt sáng lên: "Dưa hấu, ở đâu ra vậy?" Trời ạ, ngày như này mà có dưa hấu thật là quá tốt.
Tiêu Vũ: "Đơn vị phát cho. Từ trên tỉnh chở tới đây, đội xe chuyên dụng chở từ trên tỉnh thành, nhưng chúng ta cũng không phải có tiền, vẫn nhờ quan hệ với cục trưởng đời trước, không phải là do lúc trước ông ấy lên huyện hay sao?"
Lâm Y Y: "Tốt như vậy sao? Thật sự là quá tốt, nhanh lên, bỏ dưa hấu vào trong thùng đi."
Tiêu Vũ bỏ hai phần dưa hấu vào, Lâm Y Y bắt đầu vắt nước.
Tiêu Vũ: "Vừa rồi em đang làm gì vậy?"
Lâm Y Y: "Hàng xóm đang cãi nhau, bởi vì con trai bà nội Vương bị sa thải, trước đó không phải em nói, rất nhiều công nhân lâm thời của đơn vị đều bị sa thải sao?"
Tiêu Vũ bất đắc dĩ: "Chuyện của người khác thì nghe thôi, cũng không nên quản."
Lâm Y Y: "Em hiểu rồi. Đúng rồi, quả dưa hấu này muốn đem một quả đến nông thôn không?”
Tiêu Vũ: "Em coi rồi làm." Anh không sao cả,'Em thích ăn thì giữ lại, không thích ăn thì lấy một quả xuống nông thôn." Dù sao cô có xe đạp, rất thuận tiện.
Lâm Y Y nghe nói như thế, trong lòng ngọt ngào: "Vậy không đem." Một quả dưa hấu, nông dân nhiều, mỗi người một miếng cũng không ăn ra mùi vị gì.
Tiêu Vũ: "Ừ, anh đến đơn vị."
Lâm Y Y: "Từ từ, anh ăn hai miếng lại đi." Nói xong, cô lại kiếm một quả dưa hấu từ trong nước ra, một đao đi xuống, dưa hấu phát ra thanh âm lanh lảnh, vừa nghe tiếng là biết ăn ngon.
Tiêu Vũ câm hai miếng dưa hấu đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy Lâm Đại Quân dẫn các em trai trở về, thấy Tiêu Vũ, đôi mắt của bọn họ sáng lên: "Anh rể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận