Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 204 Bat sat

Chuong 204 Bat satChuong 204 Bat sat
Tần Hương Cúc: "Đây là cái gì?"
Lâm Y Y: " Là trước đó bí thư huyện trưởng đại diện chính quyền huyện gửi quà khen thưởng cho con, chẳng hạn khăn bông, đường đỏ, vải bố, gạo vân vân, còn có một ít tiền."
Theo cô nói, mọi người đều há hốc miệng ngạc nhiên, nhưng mà mặc dù mọi người có hâm mộ lại không có sự ghen tị.
Thật sự, Lâm Y Y là cố ý mang tặng ngay lúc này mới nói ra, bởi vì cô biết Tân Hương Cúc là người coi trọng mặt mũi, nói vào ngay lúc này sẽ khiến cho bà ấy kiêu ngạo vô cùng.'Đứa nhỏ này, những thứ đồ này con giữ lại là được rồi, chính quyền huyện khen thưởng cho con, con đem đến đây làm gì?" Tuy rằng nói vậy nhưng biểu cảm nhỏ đó lại không phải như vậy, biểu cảm nhỏ đó chính là đang nói con dâu của bà thật sự quá tuyệt vời. Nếu không biết còn cho rằng đó là con gái ruột của bà.
Lâm Y Y: "Ở huyện thành chúng con có rồi, đây là để kính hiếu mẹ, ông bà nội và cha, ăn thứ đồ chính quyền huyện khen thưởng là tượng trưng cho niềm vinh dự đó."
"Lời này của chị dâu chính là, mẹ khiêm tốn lại đi, mẹ rõ ràng là đang rất vui vẻ vì chị dâu còn hiếu thuận với mẹ hơn so với đứa con gái ruột này." Cô gái nói chuyện lanh le đó em gái song sinh của Tiêu Vũ, Tiêu Linh.
Lâm Y Y chính là thích tính cách lanh lẹ này, bản thân cô còn có hơi vô tư, mặc dù vào ngày kết hôn hôm đó chỉ có chào hỏi Tiêu Linh một lần, nhưng mà lần này gặp lại cô đã nhiệt tình đáp: "Tiểu Linh, mẹ đối tốt với chị là có lý do, em xem, từ khi bọn chị chuyển đến huyện thành, em cũng chưa có đến thăm nhà, em nói thử xem, có phải em quên mất anh hai của mình rồi không?”
Tiêu Linh sửng sốt, ngay sau đó tươi cười chân thành: "Nào có, đứa nhỏ trong nhà còn nghịch ngợm, chẳng qua nếu chị dâu muốn em đến, bọn em nhất định sẽ đến thăm nhà, nếu không lúc đến huyện thành, cũng không biết nhà anh trai ruột của mình là ở đâu." Cô vốn dĩ cho rằng cô chị dâu này tuổi còn nhỏ lại không ngờ rằng những lời nói ra sẽ không nhỏ chút nào. Cô ấy và anh trai là sinh đôi, vốn dĩ quan hệ thân thiết hơn anh em ruột khác nhiều, cô sợ chị dâu không thích mình, mà hiện tại xem ra là lo lắng dư thừa. Nói việc đi đến huyện thành, đến thăm nhà phải có quà, hiện tại ở nhà cũng không có đồ gì tốt, cô ấy thật sự ngại đến nhà, nói thêm, lại lo lắng Lâm Y Y cho rằng cô là đến tống tiên, cho nên không có đi.
Lâm Y Y: "Hóa ra là vậy, ngày thường chị đều ở nhà, bao giờ em có thể đến" Nói xong, từ trong áo bông lấy ra một ít kẹo trái cây,'Đây, đưa cho bọn nhỏ ăn."
Tiêu Linh sinh hai con trai, lúc này đang chơi cùng Tiêu Thụy, Tiêu Linh, nghe thấy mẹ gọi, bọn chúng chạy đến.
"Mẹ?" Đây là con trai cả, năm nay 5 tuổi, tên là Tân Kiên.
"Mẹ, kẹo..." Đây là con trai út, năm nay 3 tuổi, tên là Tân Cường. Tên hai anh em có ý nghĩa là kiên cường.
Tiêu Linh nói: "Đây là mo hai của các con, nhanh cảm ơn mợ hai đi."
Tần Kiên, Tan Cường: "Cảm ơn mo hai." Hai đứa nhỏ không sợ người lạ, vừa nói vừa cười với Lâm Y Y, tính cách có hơi giống Tiêu Linh.
Lâm Y Y nói: "Không có gì, các con có thể dắt cậu Tiểu Ngũ cùng đi chơi không?”
Tần Kiên và Tan Cường nhìn Lâm Ngũ Đệ, đứa trẻ nhỏ nhỏ vậy, không phải là em trai sao? Sao lại gọi là cậu? Nhưng mà bọn chúng không có nghĩ nhiều. Tần Kiên nói: "Mợ hai, con sẽ đưa cậu Tiểu Ngũ cùng đi chơi." Cậu là anh trai, mặc kệ Tiểu Ngũ là cậu hay là em trai, tóm lại vẫn nhỏ hơn cậu, cho nên cậu sẽ chăm sóc cậu Tiểu Ngũ.
Lâm Y Y sờ sờ đầu cậu: "Tiểu Thạch Đầu thật ngoan ngoãn." Nhũ danh của Tần Kiên.
Tiêu Thụy cùng Tiêu Châu ở một bên nhìn, hai đứa không dám đến gần, nhưng lại ganh tị với kẹo trong tay của anh em nhà họ nhà Tần. Lâm Y Y thật ra không chú ý bọn chúng, hơn nữa, nếu mấy đứa nhỏ không đến, cũng không đến mức khiến một người ba trên như cô đi qua gọi bọn chúng đến chứ?
Mọi người tán gẫu ầm ï náo nhiệt một lúc, Xã trưởng Trình đến, phần thưởng chẳng qua là cơ bản giống nhau, Lâm Y Y đưa đồ cho Tần Hương Cúc.
Xã trưởng Trình nói: "Đồng chí Lâm Y Y đồng chí, ngoại trừ mấy thứ đồ này ra, công xã còn có chỉ tiêu tuyển dụng, định thưởng cho cô, cô thấy thế nào?"
Lâm Y Y lắp bắp kinh ngạc: "Chuyện này..." Cô nhìn Tiêu Vũ, cô cũng không biết nữa.
Tiêu Vũ thật ra không cảm thấy kinh ngạc, công lao của vợ anh lần này rất lớn, anh đã nghĩ đến khen thưởng một công việc. Chỉ là, anh không muốn cô đi: "Em tự quyết định đi, ngươi muốn đi không?" Tuy rằng anh không hy vọng cô đi, nhưng mà anh cũng không nói.
Mà lúc này, mọi người xung quanh đều hồi hộp nghe ngóng, là đi làm việc đó, đi công xã, đó không phải là bát sắt(1) sao?
(1)Bát sắt:chỉ công việc ổn định, nghề nghiệp và chức vị vững chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận