Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 560 Coc tien nha 4

Chuong 560 Coc tien nha 4Chuong 560 Coc tien nha 4
Đội trưởng Lâm: "Đại Quân, Tiểu Trân, các con có ở nhà không?"
Lâm Trân nghe tiếng cha của mình, vội vàng đi ra ngoài: "Cha." Khi cô đi ra ngoài nhìn thấy đám người Trương Hiếu Quân có chút ngoài ý muốn,'Còn có khách tới, mời ngồi. Tôi đi rót nước cho mọi nguoi Sau đó, cô đi rót nước nóng cho mọi người.
Khi Lâm Đại Quân nhìn thấy Đội trưởng Lâm cùng Trương Hiếu Quân, cậu cũng hiểu rõ hẳn là bởi vì chuyện nhà ở, cậu từ trước tới nay không quanh co lòng vòng, liền hỏi thẳng: "Nhị Quân, chuyện nhà ở cậu coi như thế nào?" Bọn họ đều gọi là Trương Hiếu Quân nhưng cậu không quen, vẫn quen gọi Trương Hiếu Quân là Nhị Quân.
Trương Hiếu Quân: "Em nghĩ kĩ rồi, cứ làm theo lời anh cả nói đi."
Lâm Đại Quân: "Được rồi, các người đợi đã." Cậu đi vào phòng, khi bước ra, cậu mang theo ba bản hiệp nghị, chính là do Lâm Y Y viết. Đúng vậy, Lâm Đại Quân đã mang nó ra khỏi quân đội,'Cậu xem một chút, đây là thỏa thuận. Đây là chữ ký của tôi và Tiểu Ngũ. Bởi vì nhà họ Lâm bọn tôi đã sống riêng, nên nhà cũ là của Tiểu Ngũ nên có tên của Tiểu Ngũ, còn tôi thì... là do chị gái ủy thác cho tôi nên có tên của tôi. Cậu xem một chút, nếu không có vấn đề gì với bản hiệp nghị này thì cậu ký tên vào, cha vợ tôi ở đây làm chứng, cậu cũng có thể mời những người khác trong làng đến làm chứng. Phương Tào cũng có thể, dù sao, Phương Tào là anh rể của cậu, cậu có thể tin tưởng cậu ta được rồi chứ?"
Lâm Đại Quân là người không biết ăn nói nhưng cậu có trí nhớ rất tốt, chị gái nói gì cậu liền học như thế. Bây giờ đối mặt với đám người Trương Hiếu Quân, cậu cảm thấy tài ăn nói của mình thật sự rất tốt, cũng cảm thấy mình rất lợi hại, hoàn toàn quên mất, những lời này là lời của chị gái cậu. Lâm Đại Quân mỉm cười, nhìn qua trông như một thanh niên trung thực nhưng khôn khéo, có phần hơi mâu thuẫn. Thực ra, sự khôn ngoan chỉ là vẻ bề ngoài.
Hiệp nghị có ba bản, một cho Lâm Đại Quân, một cho Trương Hiếu Quân và một cho người trong làng. Các nhân chứng là Đội trưởng Lâm và Phương Tào.
Sau khi ký thỏa thuận, Lâm Đại Quân đưa chìa khóa cho Trương Hiếu Quân: "Căn nhà đã mấy năm không có người ở, mọi thứ để lại trong đó cũng không dùng được nữa. Mấy người muốn giữ thì giữ, không thì vứt đi. Chị cả nói, khi cậu kết hôn, tôi sẽ là cha mẹ của cậu. Cha nuôi và mẹ nuôi của cậu không thể đến đây. Không có ai hỗ trợ, nếu cậu muốn giúp đỡ thì có thể gọi cho tôi."
Trương Hiếu Quân trái tim siết chặt lại, đây có thể nói là cho cậu một cái tát xong lại ném cho một quả táo ngọt để ăn. Đương nhiên, cái tát này không có ác ý, Lâm Y Y đã nhờ Lâm Đại Quân giúp đỡ, trong nhà có trưởng bối, Trương Hiếu Quân quả thực có chút cảm động. Qua sáu tháng chung sống, tiền đặt cọc nhà và những thứ khác, cậu ta biết rằng nhà họ Lâm rất ghét cậu ta, ước gì cậu ta đừng đến. Nhưng cậu ta lại ở đây, muốn có quan hệ với nhà họ Lâm, để cho người khác biết cậu ta có chỗ dựa.
Vì vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Y Y sẽ để cho Lâm Đại Quân tới đây. Trương Hiếu Quân: "Cảm ơn anh cả."
Lâm Đại Quân thích tận hưởng cảm giác được tôn trọng, trong anh em nhà họ Lâm cậu không hề cảm nhận được cảm giác này. Lâm Tam Quân trừng mắt, cậu lập tức phải thỏa hiệp. Lâm Tứ Quân thì nói nhiều, cậu nói được một câu thì Lâm Tứ Quân có thể nói ba câu, Lâm Ngũ Quân thì còn quá nhỏ. Vì vậy đến bây giờ cậu mới có thể cảm nhận được cảm giác làm anh cả.
Lâm Đại Quân gật đầu: "Cũng được, chị cả nói, dù cậu đã được nhận nuôi rồi, nhưng kết hôn cũng là chuyện trọng đại, khi dọn ve nhà cũ thì làm hai mâm, mời các thanh niên trí thức một bữa. Dù sao con gái nhà người ta gả cho cậu cũng không thể để người ta chịu ủy khuất."
Phương Tào và Phương Phương nghe xong rất cảm động đối với người chị cả chưa từng gặp mặt này.
Trương Hiếu Quân: "Vâng, em nghe lời chị cả."
Lâm Đại Quân nói tiếp: "Cho dù cưới ở nông thôn, chúng ta vẫn phải chuẩn bị sính lễ cho cô dâu, mặc dù không thể so với thành phố. Khi chị gái lập gia đình, sính lễ là sáu đồng, hai năm trở lại đây tốt hơn, vì vậy chúng tôi đã thêm 2 cân trứng, 2 cân thịt và sáu đồng trong sính lễ của cô dâu. Tôi là anh cả sẽ chuẩn bị cho cậu."
Trương Hiếu Quân cúi đầu, hai mắt đỏ ửng.
Lâm Đại Quân lại nói với Phương Phương: "Cô cũng đừng ghét bỏ chúng tôi cho quá ít. Chúng tôi ở nông thôn như thế này, không thể so sánh với người thành phố như cô. Nhưng cô có thể kết hôn với Nhị Quân của chúng tôi cũng có chỗ tốt. Nhà tôi, đàn ông đều rất yêu vợ mình. Cô cũng không phải chăm sóc mẹ chồng, vì vậy có thể sống cuộc sống của mình."
Phương Phương lập tức lắc đầu: "Không, không, không, không chê." Phương Phương cảm giác hiện tại của cô ta là, còn tưởng kết hôn không như vậy, đột nhiên có sính lễ. Hai cân trứng, hai cân thịt, sáu đồng, bọn họ trước nay chưa từng nghĩ tới, Lâm Đại Quân đột nhiên nhắc tới, giống như một cái bánh, đánh cho bọn họ choáng váng.
Cái gì tiền đặt cọc với không đặt cọc, những tức giận đó, tất cả đều biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận