Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 626 Lời vợ hợp lý

Chương 626 Lời vợ hợp lýChương 626 Lời vợ hợp lý
"Xin chào, liên quan đến đồng chí Lâm Tam Quân, phía chúng tôi cũng không rõ ràng, chuyện liên quan đến chiến sĩ làm nhiệm vụ đều là bảo mật, rất xin lỗi."
Lâm Y Y: "Thế nhưng bộ đội gọi điện thoại cho người nhà chúng tôi, nếu đã gọi điện thoại, chứng tỏ tình huống của Lâm Tam Quân được phép cho người nhà biết, tôi cũng không phải hỏi nhiệm vụ bí mật là gì, tôi chỉ muốn biết tình huống Lâm Tam Quân bị thương."
"Vậy xin cô chờ một chút, chúng tôi đi hỏi cân thời gian."
Lâm Y Y: "Không sao, tôi cho anh số điện thoại của bên tôi, anh ghi lại, nếu như hỏi được tình huống phiền anh gọi điện thoại lại cho tôi có được không? Tôi ở chỗ này chờ."
"Có thể, số điện thoại của cô là gì?"
Lâm Y Y: "XXXXX, phía tôi bên này là bộ đội XXX, tôi họ Lâm, Lâm Y Y, chồng tôi cũng là quân nhân."
Đối phương sững sờ: "Xin chờ một chút."
Lâm Y Y đợi một lần đợi đến nửa giờ. Nửa giờ sau, đối phương điện thoại tới: "Xin chào, xin hỏi chị của Lâm Tam Quân có ở đây không?"
Lâm YY: "Tôi đây.'
"Về tình huống của Lâm Tam Quân, trước mắt cậu ấy đang ở bệnh viện giải phóng quân XXX, cậu ấy bị thương có chút nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm tính mạng, cậu ấy bị tổn thương đến chân, vấn đề rất lớn, chân của cậu ấy phỏng chừng không thể lành lặn như trước được, rất xin lỗi để cô nghe được tin tức này."
Lâm Y Y: "Cảm ơn, làm phiền anh rồi, tạm biệt." Lâm Y Y thở phào nhẹ nhõm, cô muốn biết nhất là Lâm Tam Quân có nguy hiểm tính mạng hay không?
Buổi trưa, Tiêu Vũ quay về, Lâm Y Y nói chuyện này với Tiêu Vũ: "... Em dự định ngày mai sẽ đi, em không nhìn thấy Tam Quân thì không yên lòng." Chân cả đời này cũng không lành lặn được, phải bị thương đến mức nào?
Tiêu Vũ: "Gần đây trong bộ đội thong thả, cũng không huấn luyện lính mới, anh đi cùng em." Bộ đội trên đảo này có rất ít nhiệm vụ, chủ yếu là lấy huấn luyện lính mới làm chủ. Đương nhiên, có lúc nhiệm vụ gần đây vẫn muốn bọn họ đi chấp hành. Thế nhưng tóm lại mà nói là một bộ đội vô cùng nhàn.
Lâm Y Y: "Anh có đi được không?" Nếu như Tiêu Vũ có thể cùng đi vậy thì không thể tốt hơn, dù sao hiện tại rất loạn, tuy rằng cô để Lâm Đại Quân xin nghỉ cùng đi, thế nhưng Lâm Đại Quân chỉ có thể xem như là tập hợp số lượng, giúp cô cầm đồ vật, thời điểm quan trọng thì cậu ta cũng không làm gì được.
Tiêu Vũ: "Thuận tiện." Từ khi anh đến trên đảo, vẫn còn chưa nghỉ phép, đương nhiên, chủ yếu cũng là gần đây nhàn rỗi. Buổi chiều, Tiêu Vũ liền trở về sắp xếp xong công việc. Bọn họ đi cũng phải chừng mười ngày, mặc dù nói Lâm Ngũ Quân đã 12 tuổi, Tiểu Thập Nhất cũng bảy tuổi, thế nhưng trong nhà chỉ để lại hai người bọn họ, Lâm Y Y cũng không yên lòng, cho nên cô sang sát vách chào hỏi, cũng chào hỏi Hứa thị, Giang thị, mấy ngày nay xin mọi người chăm sóc hai đứa bé.
Buổi tối hôm đó, Lâm Y Y nói chuyện của Lâm Tam Quân cho hai đứa bé: "... Tiểu Ngũ, chị và anh rể muốn đến thăm anh ba của em, mấy ngày này trong nhà liên giao cho em, lúc ăn cơm hai đứa đến căng tin, bình thường ở nhà nấu nước phải chú ý lửa, chỉ có thể chờ đến khi lửa tắt hẳn mới có thể ra ngoài chơi, biết không? Nếu như không muốn nấu nước nóng, thì đi căng tin lấy."
Lâm Ngũ Quân: "Em biết rồi, chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt Thập Nhất."
Lâm Y Y nhìn Thập Nhất nói: "Thập Nhất, con ở nhà phải nghe lời cậu nhỏ, cha và mẹ đại khái chừng mười ngày sẽ trở lại, có điêu sau năm ngày, mẹ sẽ cho gọi điện thoại cho hai đứa, sau khi mọi người tan học, ăn cơm tối xong, có thể ở cổng chờ điện thoại."
Thập Nhất: "Con biết rồi, con lớn rồi, hiện tại con là một đứa bé hiểu chuyện." Tự nhận là sau khi lớn lên, sẽ không gọi tên mẹ nữa.
Tuy rằng đã căn dặn hai đứa bé, thế nhưng Lâm Y Y làm sao cũng ngủ không được, đến hừng đông, cô mới mơ mơ màng màng muốn ngủ, sau đó bị Tiêu Vũ đánh thức: "Dậy thôi, chúng ta phải đi đến bến thuyền." Đi ra bến thuyền lúc năm giờ thực sự là có hơi sớm.
Sáu giờ rưỡi, hai người xuống thuyền.
Tám giờ, hai người đến nhà của Lâm Đại Quân, Lâm Đại Quân đã ở nhà chờ bọn họ, đã thu thập xong đồ đạc.
Nhìn thấy Lâm Y Y và Tiêu Vũ đến, Lâm Đại Quân nói: "Chị, em đã xong rồi, chúng ta có thể xuất phát rồi." Nói xong, còn đi xách hành lý lên. Tuy rằng nói đã là cha của hai đứa nhỏ, nhưng mà tính cách này của cậu không hề thay đổi so với trước đây.
Lâm Trân kéo cậu lại hỏi: "Chị và anh rể đến đây sớm như vậy chắc còn chưa có ăn cơm đâu nhỉ?"
Lâm Đại Quân: "..." Lời của vợ càng có vẻ hợp lý hơn.'Đúng đúng đúng, chị và anh rể ăn cơm trước đã.'
Lâm Y Y: "Chị ăn rồi, lân này đi chỗ Tam Quân, anh rể em nói anh ấy có thể đi cùng cho nên em ở nhà tiếp tục đi làm, dù sao xin nghỉ cũng phải bị trừ tiền lương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận