Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 546 Thừa nước đục thả câu

Chương 546 Thừa nước đục thả câuChương 546 Thừa nước đục thả câu
Lâm Y Y: "Anh nhìn cái gì?" Thấy đôi mắt sắc bén thâm thúy của Tiêu Vũ theo dõi mình, Lâm Y Y không lý do tim đập nhanh hơn, cũng không phải căng thẳng, mà là bị anh chăm chú nhìn như vậy, cô có chút ngại ngùng. Mặc dù làm vợ chồng đã lâu, thế nhưng nội tâm vẫn rung động. Tỷ như lúc nhìn thân thể anh thì cô sẽ rất kích động.
Tiêu Vũ: "Không có. .. Vợ anh càng ngày càng đẹp." Đối với cô, anh cũng càng ngày càng nói êm tai.
Lâm Y Y mím môi, nhưng khóe miệng làm sao cũng không hạ xuống được.
Lâm Ngũ Quân đã ăn ba quả cam, tuổi tác cậu còn nhỏ, trong lúc đó chị và anh rể phát thức ăn cho chó, cậu nhìn không hiểu.
Sau bữa trưa, Lâm Ngũ Quân giấu mấy quả cam trong túi, trước khi Lâm Y Y đi trường học: "Chị, em đi trước." Cậu muốn chia sẻ quả cam với bạn tốt.
Lâm Y Y gật gù: 'Ừm”"
Tiểu Thập Nhất nắm tay Lâm Y Y, cũng đi ra ngoài, nhưng bọn họ đi đến nhà Bối Thị.
Đến nhà Bối Thị, trước tiên Tiểu Thập Nhất lớn tiếng gọi người: "Tiểu Cau Tử... Tiểu Cẩu Tử..."
Tiểu Cẩu Tử từ trong phòng chạy ra: "Tiểu Thập Nhất. . " Nhìn thấy tiểu đồng bọn, cậu vui mừng tiến lên,"Tiểu Thập Nhất. . " Cậu nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Thập Nhất.
Tiểu Thập Nhất thu tay vê: "Tớ cho cậu quả cam." Cậu bé mở ra bao giải phóng của mình đang đeo trên lưng, nguyên nhân là vì người cậu nhỏ, cho nên đồ vật bên trong bao giải phóng rất ít, chỉ có một cái khăn tay, mấy tờ khăn giấy và ba quả cam. Cậu bé lấy ra từ trong đó một quả cam,"Tiểu Cẩu Tử, cho cậu, ngọt ngọt."
Tiểu Cẩu Tử cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quả cam, cậu dùng mũi ngửi một cái, hương vị quả cam thực sự là dễ ngửi, cậu liếm liếm môi muốn ăn, nhưng đây là tiểu đồng bọn cho, cậu lại không nỡ ăn.
Bối Thị: 'Em Lâm, đi vào trong ngồi."
Lâm Y Y: "Không cần đâu chị, em đến trường học, đứa nhỏ này không thể chờ đợi được nữa muốn lại đây mang quả cam đến cho Tiểu Cẩu Tử."
Bối Thị cũng dở khóc dở cười: "Hai đứa nhỏ này chơi với nhau thật tốt."
Đúng vậy. Tiểu Cẩu Tử mấy ngày đó ở trong nhà, Tiểu Thập Nhất đều vứt bỏ người mẹ mà mình yêu nhất, ngủ chung với Tiểu Cẩu Tử.
Lâm Y Y: "Thập Nhất, nói tạm biệt với Tiểu Cẩu Tử đi, chúng ta phải đi trường học."
Tiểu Thập Nhất cùng Tiểu Cẩu Tử phất tay một cái: "Tiểu Cẩu Tử tạm biệt."
Tiểu Cẩu Tử cũng phất tay với Tiểu Thập Nhất: "Tiểu Thập Nhất tạm biệt." Hai tiểu đồng bọn lưu luyến không rời nói tạm biệt, lúc Lâm Y Y nắm tay Tiểu Thập Nhất rời đi, Tiểu Cẩu Tử còn đưa tới cửa, dáng dấp kia hận không thể cùng Tiểu Thập Nhất đi trường học.
Đến trường học, cô Trương bọn họ đã ở đó. Tiểu Thập Nhất chạy đến chỗ của mình, nhìn thấy Tiểu Hổ ngồi ở đó, cậu bé vui vẻ đưa lên một quả cam: "Tiểu Hổ, quả cam, ngọt."
Tiểu Hổ béo ¡ nhìn quả cam một lúc, quả cam màu xanh, Tiểu Hổ cũng là xưa nay chưa từng thấy, hiếu kỳ nhận, còn cẩn thận nhìn: "Quả cam? Ăn được sao?"
Tiểu Thập Nhất: "Ăn, ăn ngon." Cậu lại lấy ra một quả, bên trong bao giải phóng có tổng cộng ba quả cam, đây là quả cuối cùng."Ăn như vầy nè." Cậu bé ra dáng dạy tiểu Hổ lột vỏ quả cam.
Cô Trương: "Hiện tại quả cam đều đã chín rôi sao?"
Lâm Y Y: "Đã chín rồi, đây là do cha nó mang về nhà, là ông nội cho, còn rất ngọt, một buổi trưa liền bị chúng ta ăn sạch."
Tiểu Hổ học Tiểu Thập Nhất lột quả cam, sau đó chia làm hai nửa, cậu ăn một miếng, ánh mắt sáng lên: "Ăn ngon."
Tiểu Thập Nhất nghe xong, cười đắc ý: "Ăn ngon phải không?"
Nhìn hai đứa trẻ con, vui sướng chỉ đơn giản như vậy.
Ngày hôm nay là trách nhiệm của Lâm Y Y, để Lâm Y Y bất ngờ chính là thời điểm buổi chiều tan học, cô Trương không lập tức rời đi.
Lâm Y Y: "Cô Trương chưa về nhà sao?"
Cô Trương: "Cha đứa nhỏ không có ở đây, chúng ta ăn cơm tối có chút sớm, để đứa nhỏ ở đây chơi một lúc.'
Đến bốn giờ rưỡi, lớp tự học kết thúc, Lâm Y Y dẫn Tiểu Thập Nhất và Lâm Ngũ Quân về nhà, cô Trương cũng đi rồi. Ra cổng trường, cô Trương lôi kéo Lâm Y Y nói: "Buổi trưa hôm nay hiệu trưởng Nhâm tìm chúng ta nói chuyện, cô có biết không?”
Lâm Y Y cả kinh, nghĩ ở trong đầu lời nói của cô Trương qua một lần, nếu như là chuyện trong trường học, hiệu trưởng Nhâm không cần thiết phải giấu diếm cô mà nói chuyện riêng với cô Trương chứ? Cho nên: "Không phải liên quan đến tôi chứ?"
Cô Trương: "Cô thông minh, đúng là có liên quan đến cô."
Lâm Y Y không rõ: Có liên quan tới tôi mà lại tìm các cô nói chuyện? Chuyện này tôi không nghĩ ra.'
Cô Trương: "Cô không nghĩ ra là được rồi, có mấy người trước mặt thì thế này, sau lưng lại thế khác."
Lâm Y Y nói: "Cô cũng đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho tôi biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận