Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 958: Băng Trúc

Thần Dụ Thiên Vương nhìn về phía Vương Triệt hỏi: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”
Cô ta cũng biết thân phận của Vương Triệt, cho nên chỉ cần anh nói một tiếng với Hà Huyên nhờ xoay xở một chút, vậy dù thế nào đi nữa sáu khối Hồn Cốt này anh cũng có thể giữ lại được vài khối trên thân Hùng Bảo.
Chỉ là sau khi đối mặt với một màn tiến hóa hồn trang của Hùng bảo vừa rồi, tương lai có thể nắm giữ trong tay sức mạnh vô cùng cường đại đến thế.
Vậy mà Vương Triệt vẫn còn có thể tỉnh táo được như thế.
Vương Triệt gật đầu và trầm tư nói:
“Chung quy Hồn Cốt cũng chỉ là ngoại lực mà thôi. Theo tình huống vừa rồi đến nói, sau khi Hùng Bảo hoàn thành tiến hóa hồn trang, sáu khối Hồn Cốt kia liền hóa thành ‘siêu thú hồn trang’ một vài giây. Chứng tỏ chúng cũng chỉ là phụ tải, vì thể chất bây giờ của Hùng Bảo vẫn không cách nào có thể tiếp nhận được loại sức mạnh như vậy. Nếu dùng để chiến đấu thì có khi một loại hồn kỹ cũng không thể thi triển được, mà còn sẽ biến mất. Như vậy là không có ý nghĩa thực chiến quá lớn.” “Hơn nữa, một khi sức mạnh của sáu khối Hồn Cốt này bị mất khống chế, vậy nhất định sẽ tạo ra thương tổn trí mạng đối với Hùng Bảo.”
Vương Triệt nói ra như vậy cũng do anh đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng.
Sáu khối Hồn Cốt này là từ hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực trở lên. Tùy tiện một khối thôi cũng đã có thể dời non lấp bể rồi.
Bản thân Hồn Cốt ẩn chứa năng lượng vô cùng kinh người, một khi Hùng Bảo đã sử dụng thì chỉ cần xảy ra một chút vấn đề thôi là cũng đủ gây nên hậu quả cực kỳ đáng sợ.
Vì đây không phải là sức mạnh của Vương Triệt, cũng không phải do chính anh tạo ra.
Vương Triệt hoài nghi hai bộ Hồn Cốt này có thể là đã thong qua thần thông và chiêu Chân Thân Thái Thản của Hùng Bảo để lấy huyết
mạch làm đầu mối then chốt, sau đó mới hoàn chỉnh nối liền cùng một chỗ với nhau.
Bây giờ thần thông của Hùng Bảo chỉ mới hình thành, Chân Thân Thái Thản cũng vừa mới phát huy ra công hiệu, huyết mạch chỉ vừa được kích hoạt.
Nếu nó muốn khống chế được hai bộ Hồn Cốt này thì vẫn còn rất xa xôi.
Cho nên nếu mang tất cả Hồn Cốt ở trên người thì ngược lại còn có vấn đề rất lớn.
Đương nhiên, nếu như Vương Triệt tự mình đi nghiên cứu thì anh cũng có thể nghiên cứu ra một vài thứ.
Đối với Vương Triệt mà nói anh cũng có thể nghiên cứu những khối Hồn Cốt này, nhưng làm như thế thì sẽ tương đối lãng phí thời gian. Mà Vương Triệt không muốn hao tốn thời gian vào lúc này, vì thế giới này đã có nhân viên nghiên cứu rất lợi hại, vậy cứ giao cho bọn họ là được rồi.
Vương Triệt nói ra lo lắng và hoài nghi của mình cho Hà Huyên và Thần Dụ Thiên Vương nghe.
Sau khi nghe xong thì hai người đều trầm mặc một trận.
Thần Dụ Thiên Vương mỉm cười nói: “Người người đều muốn hồn sủng của mình tiến hóa thành bộ dáng cường đại hơn. Nhưng cậu có thể bình tĩnh nói ra được những lời ấy vào lúc này thì ngược lại đúng như Hà Huyên đã nói, cậu rất thích hợp để làm nghiên cứu viên.”
Hà Huyên trầm ngâm nói: “Để tôi suy nghĩ cân nhắc chút đã...”
Trong sáu khối Hồn Cốt này chỉ có hai khối là thuộc về tổng bộ nghiên cứu hồn sủng Tây Nhạc, bốn khối còn lại là của các căn cứ nghiên cứu khác. Nhưng đây không phải là vật riêng tư mà là thuộc quyền sở hữu của quốc gia.
Coi như chiến khu Trung Ương bên kia đồng ý đi nữa nhưng các căn cứ nghiên cứu còn lại đều sẽ rất khó đáp ứng ban cho Vương Triệt bốn khối Hồn Cốt đó.
Cũng không phải là bọn họ keo kiệt mà loại Hồn Cốt thời đại viễn cổ này có giá
trị quá cao.
Và bên trong chúng còn có liên quan đến sự tiến hóa của Hồn sủng.
Hồn sủng nào tiến hóa được có nghĩa là Khế Hồn Sư tương lai sẽ có thể khống chế được những hồn sủng kiểu mới.
Cho nên giá trị chiến lược của những Hồn Cốt này đối với các chiến khu mà nói là không thể đo lường được.
Tuy nhiên, khi Vương Triệt chủ động nói như vậy đã làm cho Hà Huyên cảm thấy áp lực buông lỏng.
Hà Huyên rời đi và hẳn là đang muốn đi liên hệ đến mấy căn cứ nghiên cứu hồn sủng còn lại.
Rất nhanh sau đó, Hùng Bảo cũng gần như hoàn toàn khôi phục.
Điều kiện chữa trị của bên này phi thường tốt.
Hùng Bảo nhảy nhảy nhót nhót đi tới bên cạnh Vương Triệt.
Nó không vừa ý với bản thân mình bây giờ chút nào.
Mình nhỏ quá đi! Trước đó mình cường tráng hơn cơ mà!
Thần Dụ Thiên Vương ở một bên mở ra bàn tay trắng như ngọc, một viên trái cây màu băng lam tản ra trúc hương đã xuất hiện bên
trong lòng bàn tay cô ta.
Hai mắt Hùng Bảo lập tức lóe sang, nhìn qua có vẻ rất ngon!
Thần Dụ Thiên Vương cong ngón tay và búng viên trái cây cho Hùng Bảo, nói:
“Nếm thử xem! Cháu gái của ta cũng nuôi một
con gấu trúc nhưng không bồi dưỡng được tốt như mi. Bình thường nó được ăn uống rất tốt nhưng đáng tiếc bản tính của nó lại vô cùng lười biếng.”
“Đây là trái cây Băng Trúc có rất nhiều ở Châu Băng Nguyên bên kia. Bây giờ đang vào mùa trái cây nên rất nhiều gấu trúc được ăn loại trái cây này.”
Trái cây kia bị bắn ra với lực lượng vô cùng mạnh và tốc độ rất nhanh.
Hùng Bảo nhảy lên, bàn tay nhẹ nhàng đỡ lực và hoàn hảo tiếp nhận trái cây vào trong tay.
Thần Dụ Thiên Vương thấy vậy mà cảm thấy rất thú vị.
Hùng Bảo cầm trái cây và nhìn Vương Triệt một chút.
Vương Triệt nói: “Yên tâm đi, Thiên Vương sẽ không hạ độc mi đâu.”
Hùng Bảo gật đầu rồi cắn răng rắc vài ngụm là đã ăn sạch loại trái cây này.
Sau đó nó rơi vào trầm tư.
Ừm...
Hình như không ngon như trái cây mà đại ca cho mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận