Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 979: Hiện Nguyên Hình

Vương Triệt suy nghĩ trong long: "Không đúng lắm!"
Sau khi con Lục Túc Ma La kia ngã xuống thì dường như Mộng Dụ Huyễn Linh cũng phát hiện ra Vương Triệt.
Nó kinh sợ mà kêu lên một tiếng, sau đó thân hình biến mất ngay giữa không trung.
Vương Triệt không có vội vã đuổi theo mà chỉ đứng im tại chỗ trầm tư.
Thứ Hỏa Chồn ở một bên thúc giục anh.
Mau đuổi theo đi chứ!
Không chừng những chuyện xảy ra ở Thiên Nhạc Sơn này đều do con Hồn thú kia làm ra đó!
Bắt lấy nó trước đi!
Nhưng Vương Triệt cũng không đuổi theo mà quay đầu đi trở về.
Điều này khiến cho Thứ Hỏa Chồn hơi có chút sững sờ.
Đám nhóc Tiểu Mao Trùng cũng tỏ ra không hiểu, chúng nó đều chuẩn bị xông tới rồi nhưng lại thấy Vương Triệt đột nhiên đi trở về nên cảm thấy rất kỳ quái.
Tuy nhiên bọn chúng vẫn đi theo anh.
Nhưng con đường về lần này lại khác, chưa đi được bao lâu thì lối đi đã chìm vào bóng tối.
Những hồn thực lúc nãy trông thấy đều đã biến mất, tựa như hết thảy chỉ là ảo giác vậy.
Không gian tối tăm đến mức không thấy được năm đầu ngón tay.
Tiểu Mao Trùng phun ra một ngọn lửa, nhưng ánh lửa chỉ chiếu sáng tại chỗ mà không tỏa ra được.
Cảnh tượng bốn phía xung quanh đều là hư không, cả đường đi cũng không có.
Vương Triệt lập tức nói: "Dùng Linh Mâu để nhìn xung quanh một chút di."
Hùng Bảo đi tới, đôi mắt nó lóe lên kim quang, ba loại ánh sáng trong mắt nó bắt đầu xoay tròn, và thế giới xung quanh nó lập tức xảy ra thay đổi.
Một lát sau, Hùng Bảo lắc đầu biểu thị nó không nhìn ra cái gì.
Điều này nghĩa là cảnh tượng xung quanh đều là thật, không phải là ảo ảnh.
"Thật thú vị!"
Vương Triệt trầm tư mấy giây rồi lại quay đầu tiến về phía trước.
Mỗi một bước tiến lên thì cứ qua một lát là Vương Triệt lại quay đầu nhìn lại, tất cả đều giống như biến mất không thấy gì.
Dường như là không gian phía sau đã bị xóa sổ rồi vậy, nên anh cũng chỉ có thể tiến về phía trước mà không thể lùi lại.
Đến khi đi qua thân thể của con Lục Túc Ma La kia, Vương Triệt nhìn lướt qua thì anh vẫn có thể cảm nhận được năng lượng sinh mệnh dồi dào từ trên thân con hồn thú này.
Nhưng lúc này nó lại không chút nhúc nhích, cũng không biết nó đã xuất hiện loại tình huống gì nữa?
Vương Triệt ngừng lại để nhìn xem con Lục Túc Ma La này rồi bỗng nhiên nói với Hùng Bảo: "Dùng Linh Mâu nhìn nó một chút đi!"
Hùng Bảo lập tức nhìn về phía Lục Túc Ma La.
Sau khi xem xét thì Hùng Bảo liền giật cả mình.
Vương Triệt trầm giọng nói: "Để cho nó hiện hình đi! Sau khi dung Linh Mâu để nhìn thấu được ảo ảnh thì mi có thể làm cho nó hiện nguyên hình."
Lúc này, trong mắt Hùng Bảo bỗng nhiên bắn ra một tia sáng màu vàng nhạt, trực tiếp chiếu rọi trên thân thể của Lục Túc Ma La.
Sau một giây, hình thể của con Lục Túc Ma La này bỗng nhiên xuất hiện sự thay đổi.
Từ kích thước cơ thể hơn mười mét nhưng bây giờ nó lại bắt đầu chậm rãi thu nhỏ, thu nhỏ dần.
Hai chiếc sừng trên đầu nó cũng biến mất.
Cuối cùng nó đã biến thành nó một con Hồn thú bình thường hệ Sơn Nham - Nham Giác Tê Ngưu.
Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm nhìn thấy cảnh này thì lập tức kinh ngạc.
Vương Triệt nhìn con Nham Giác Tê Ngưu này một chút rồi chậm rãi nói: "Nó không bị thương ở đâu hết! Đi thôi!"
Sauk hi tiếp tục tiến lên phía trước thì Vương Triệt liên tục gặp phải những con Hồn thú bị ngã xuống, và tất cả đều là Hồn thú hệ Ác Ma, nhưng cũng chỉ là giả dạng như trước.
Sau khi Hùng Bảo dùng Tam Muội Linh Mâu để chiếu rọi thì chúng đều biến trở về nguyên dạng, và toàn bộ đều là Hồn thú hệ Sơn Nham bình thường trong hang động.
"Hú hú hú hú!"
Vẻ mặt của Thứ Hỏa Chồn tỏ ra rất nghi hoặc, trong mắt nó đều là vẻ mờ mịt.
Nó không biết đây là chuyện gì nữa?
Con đường phía trước không thấy đâu, tựa như là một cái vực sâu thăm thẳm.
Đi về phía trước có gặp phải Hồn thú hệ Ác Ma nhưng tất cả đều là giả.
Còn cả con Mộng Dụ Huyễn Linh thần bí kia nữa.
Trong cái hang này khắp nơi đều vô cùng quỷ dị.
Vương Triệt thản nhiên nói: "Chúng ta bây giờ cũng không còn ở Thiên Nhạc Sươn nữa rồi!"
"?"
Thứ Hỏa Chồn lập tức sững sờ, vì nó không biết anh có ý gì.
Vương Triệt nói: "Cụ thể ở nơi nào thì ta cũng không rõ ràng, nhưng nơi này đã không phải là Thiên Nhạc Sơn nữa! Nếu đi xa hơn nữa thì chúng ta sẽ có thể gặp phải cái gì đó!"
Vương Triệt cũng không quá khẳng định.
Nhưng con Mộng Dụ Huyễn Linh kia...
Con đường phía trước phảng phất như không có điểm cuối, Thứ Hỏa Chồn cũng không biết mình đã đi được bao lâu.
Cảm giác thời gian dài dằng dặc như một thế kỷ vậy, và đã có vài lần nó không chịu nổi nữa.
Trong đám này cũng chỉ có Tiểu Mao Trùng là vẫn còn có một cỗ hưng phấn mà thôi.
Đúng lúc này thì phía xa xa dường như có một tia ánh sáng không ngừng lóe lên, có vẻ như đó là cửa hang.
Thứ Hỏa Chồn chỉ về đằng trước rồi kêu to một tiếng, nó tỏ ra rất hưng phấn.
Có ánh sáng tức là có lối ra, cuối cùng chúng ta đã đi đến điểm cuối rồi sao?
Vương Triệt trầm mặc đi tới, không bao lâu sau anh đã thấy được đầu nguồn ánh sáng.
Nhưng mà thật đáng tiếc, đó cũng không phải là một lối ra.
Nguồn sáng đó tỏa ra ánh sáng khắp bốn phía, chiếu rọi toàn bộ hang động này rõ ràng như ban ngày.
Nơi này không có lối ra, phía trước cũng không có đường đi, mà chỉ có một ngọn núi ngọc bích.
Ánh sáng cầu vồng này thật không phù hợp với cái hang động quỷ dị thâm trầm này một chút nào.
"Ti ngô!"
"Tư tư!"
"Ngao ngao!"
Sau khi nhìn thấy ánh sáng sắc sỡ kia thì ba đứa nhóc Tiểu Mao Trùng liền theo bản năng mà phát ra một tiếng kinh hô.
Bởi vì ở giữa vầng sáng đó là một quả trứng đang trôi nổi giữa không trung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận