Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 444: Tất Cả Cùng Tiến Lên

Vì sao một con Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm có thể thích ứng nhanh như vậy?
Lục Mao Trùng cực kỳ hưởng thụ biểu tình khiếp sợ của những hồn sủng đó.
Từ Lực Kiếm không có cảm giác gì, ngược lại hơi hưng phấn quan sát bốn phía.
Nó nhìn thấy chút ít thi hài của Hồn thú đặc biệt còn chạy qua quan sát cẩn thận.
Lục Mao Trùng cảm thấy Tiểu Kiếm Kiếm khả năng đã dưỡng thành một vài đam mê không tốt, nên lập tức kéo Từ Lực Kiếm lại.
Nó quyết không cho phép tiểu đệ của mình có một vài đam mê kỳ quái, thậm chí là biến thái.
Nhất định phải chỉnh cho ngay thẳng!
Thật ra Từ Lực Kiếm chỉ là có lòng hiếu kỳ rất nặng đối với các loại sự vật mới, thi cốt hài cốt gì đó nó còn chưa bao giờ thấy qua.
Nên sợ hãi là không tồn tại.
Vật nhỏ này không sợ trời không sợ đất, một khi thích ứng thì lập tức bắt đầu tò mò.
"Phía trước là cửa ải thứ nhất, hi vọng các bạn học phía sau sẽ mau chóng tiến lên."
Vương Triệt suy nghĩ, tình huống hồn sủng của những bạn học phía sau đoán chừng cũng phải thích ứng một đoạn thời gian.
Sợ là rất khó cùng lên.
Nhưng Vương Triệt không nghĩ tới...
Trần Phi lập tức chỉ vào Lục Mao Trùng phía trước và nói với Mãnh Lôi Chiến Ưng:
"Tiểu Ưng, mi nhìn Lục Mao Trùng của người ta xem! Nó còn không sợ thì mà mi còn ở đây sợ hãi rụt rè! Mi cảm thấy dạng này có được không?"
"Chẳng lẽ ngay cả một con Lục Mao Trùng mà mi cũng không sánh nổi sao? Cố lên, chúng ta đi lên phía trước!"
"Gréc!"
Mãnh Lôi Chiến Ưng đã bị Trần Phi kích thích.
Coi như không cần Trần Phi thì ngạo khí của bản thân nó cũng đã bị kích hoạt.
Một con Lục Mao Trùng cũng có thể tiến lên, vậy tại sao mình không thể chứ?
Rất nhanh sau đó, Mãnh Lôi Chiến Ưng đã thuận theo chỉ đạo của Trần Phi mà chuyển động từng bước một chậm rãi hướng về phía trước.
Lần này các học sinh còn lại cũng lập tức kịp phản ứng.
"Địa Động Nham Chồn, mi nhìn Lục Mao Trùng của người ta xem, đều là hồn sủng sinh hoạt ở trên mặt đất vậy chẳng lẽ mi còn không bằng nó à?"
"Tinh Cúc Thảo, mi nhìn Lục Mao Trùng của người ta xem, sinh mệnh lực của mi mạnh hơn loài trùng rất nhiều, chẳng lẽ mi còn không bằng nó sao?"
"Bạo Lôi Nha, mau đứng lên đi! Từ Lực Kiếm từng đánh bại mi cũng đã chạy tới phía trước rồi, chẳng lẽ mi còn đứng ở chỗ này? Ngay cả tư cách làm đối thủ của nó mà mi cũng không có sao?"
"Liệt Diễm Tước, mi nhìn xem kìa, phía trước là con Lục Mao Trùng từng đánh bại mi. Trận đấu kia mi thua không phục, vậy chẳng lẽ hiện tại còn muốn bại bởi nó nữa ư?"
...
Ngay sau đó, từng bạn học sinh mau chóng lấy Từ Lực Kiếm và Lục Mao Trùng làm gương để khích lệ hồn sủng của mình.
Hiệu quả là cực kỳ tốt!
Nhất là các tuyển thủ tại Khải Huyền Cúp ở Châu Tây Nhạc.
Chỉ qua nửa giờ mà hồn sủng của bọn họ đã nhao nhao bắt đầu đi tới!
Từng con thở hổn hển nhìn Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm trước mặt mình mà đi về phía trước.
Cái này khiến cho học sinh của các châu còn lại, nhất là hai học sinh có được hồn sủng hệ Tinh Thần đều cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ không phải là học sinh ở Châu Tây Nhạc, nên đều không nghĩ tới sẽ có loại phương thức này để khích lệ hồn sủng...
Bản chất nhân loại là có sự đồng điệu.
"XXX, chẳng lẽ mi còn không bằng một con Lục Mao Trùng sao?"
Ngôn ngữ khích lệ kiểu mẫu đã được thống nhất, nên lập tức bắt đầu truyền bá khắp tất cả học sinh.
Không thể không nói là hiệu quả cực kỳ mạnh.
Đều đã đánh không lại Lục Mao Trùng tại Khải Huyền Cúp thì coi như xong.
Nhưng chuyện này cũng không quan hệ với sức chiến đấu.
Nếu là còn thua nữa vậy thì cũng quá mất mặt hồn sủng đi.
Mặc dù mỗi hồn sủng đều có tính cách khác biệt, nhưng bọn chúng cũng vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Nếu bọn chúng bị một con hồn sủng cấp bậc vương giả vượt mặt thì bọn chúng còn có thể tiếp nhận.
Nhưng để một con Lục Mao Trùng vượt mặt thì bọn chúng không thể tiếp nhận, cho nên ngay lập tức phấn khởi tiến lên!
Không đến một giờ, trên cơ bản toàn bộ học sinh đều đã bắt đầu xuất phát...

Phía bên ngoài.
Sĩ quan trung niên nhìn chằm chằm vào điểm sáng di động trên màn hình mà dấu chấm hỏi đầy trong đầu, nói:
"Học sinh năm nay đều có tố chất cực kỳ ưu tú hết sao? Thế mà lại có thể thích ứng với hoàn cảnh trong linh hồn huyễn cảnh nhanh như vậy! Không đến một giờ mà tất cả đều đã xuất phát tiến về cửa ải thứ nhất rồi à?"
Căn cứ theo tín hiệu từ máy truyền tin đặc biệt trong tay các học sinh, bọn họ có thể sử dụng máy móc đặc biệt để cảm ứng được tình huống cụ thể của các học sinh.
Sau đó chiếu ra vị trí va tình huống của các học sinh.
Khí giới bị giới hạn thì tình trạng hình chiếu đều là từng điểm sáng, chỉ có thể biết các học sinh đại khái đã đi đến ải thứ mấy.
Tình huống cụ thể thì sẽ không biết.
Nhưng vào những năm trước, nếu không tốn hao mấy giờ thích ứng thì rất khó để xuất phát.
Quân sĩ phụ trách quan sát đứng bên cạnh sĩ quan trung niên chỉ vào đã điểm sáng nhỏ sắp đến cửa ải thứ nhất, nói: "Hẳn là đã có học sinh dẫn đầu nên mới ảnh hưởng tới những học sinh khác! Vị học sinh này là người hành động đầu tiên, không biết làm sao cậu ta lại thích ứng nhanh đến như vậy... Mà có thể thấy được các học sinh còn lại đều bị kích thích lên theo..."
Sĩ quan trung niên lắc đầu liên tục, nói: "Vậy thì thật không đúng! Trước kia cũng không phải là chưa xuất hiện qua loại tình huống dẫn đầu đi trước như này. Nhưng sao lại có thể ảnh hưởng và thậm chí kéo theo những học sinh khác cùng lên trong thời gian ngắn như vậy được?"
Thân làm người phụ trách của linh hồn huyễn cảnh ở đây nên ông ta sẽ biết rõ lai lịch của những học sinh này.
Học sinh thứ nhất kia chắc chắn có vấn đề!
Vị quân sĩ kinh ngạc nói: "Vị học sinh này rất lợi hại, cậu ta đã đến cửa ải thứ nhất! Không biết tại cửa ải thứ nhất cậu ta sẽ dùng bao nhiêu thời gian để vượt qua đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận