Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1320: Tinh Thần So Đấu

Hai bên chiến đấu cực kỳ cháy bỏng, nhưng Thái Thản Cự Thú chưa từng dùng qua lực lượng quá mạnh, hắn phóng thích ra Hồn kỹ có hồn lực dao động tại trình độ vạn năm.
Không cao và cũng không thấp.
Giờ phút này, ba con hồn sủng của Cố Nhiễm Sương đều đang ác chiến, năng lượng tỏa ra bốn phía làm cho không gian chấn động không thôi.
Hai tay của Thái Thản Cự Thú có lôi đình vờn quanh, sau đó hắn biến chưởng thành quyền và một quyền lại một quyền đánh cho không gian phá toái. Lôi điện chấn kình phóng ra áp chế Thần Minh Điểu và Phệ Không Nguyên Tinh Điệp đến sít sao.
Thái Thản Cự Thú thi triển ra một chiêu một thức như nước chảy mây trôi, tựa như cảnh giới tông sư vậy.
Đây chính là Chân Vũ Lôi Kình mà Vương Triệt trước đó đã dạy cho Thái Thản Cự Thú.
Cố Nhiễm Sương không có ra tay mà chỉ ở tại một bên nhìn xem, và cũng không có sử dụng Võ Hồn của mình.
Thẳng đến khi ba con hồn sủng đều có chút chịu không được thì cô ấy mới thả ra Võ Hồn của mình.
Nhưng lần này Cố Nhiễm Sương lại không thi triển ra cái Võ Hồn Thiên Mệnh đồng hồ cát thời gian kia.
Vương Triệt nói: "Mặc dù Võ Hồn đồng hồ cát thời gian của cô ấy có thời gian chi lực, nhưng mà bản thân nó còn rất vi diệu."
Sau khi Cúp Vương Giả kết thúc, Vương Triệt đã cẩn thận tìm hiểu một chút tuyển thủ mà anh cảm thấy tương đối hứng thú.
Và nhất là Võ Hồn của cô nàng Cố Nhiễm Sương này.
"Chiêu ‘nghịch chuyển thời không’ kia có thể đem thời gian định vị đến thời cổ đại, mặc dù nó chỉ có thể định vị trong phạm vi nhỏ, nhưng căn cứ vào quy tắc thời gian thì trừ khi cô ấy là người từ thời đại kia tới, chứ nếu chỉ dựa vào Võ Hồn đồng hồ cát thời gian này thì cũng không có khả năng dễ dàng đem thời gian nghịch chuyển đến thời cổ đại được."
Lúc trước, Thần Minh Điểu và Phệ Không Nguyên Tinh Điệp đều bởi vì chiêu ‘nghịch chuyển thời không’ này mà phát sinh tiến hóa bằng Võ Hồn rất đặc thù.
Chúng đã trực tiếp có được lực lượng của Cổ Hồn thú.
Vương Triệt trầm ngâm nói: "Nếu như cô ấy đến từ thời đại kia thì như vậy cô ấy cũng không phải là người!”
"Ô a! Ô a! !"
Huỳnh Mộng Linh từ bên trong túi áo của Vương Triệt lộ ra cái đầu nhỏ, sau đó nó trợn tròn mắt mà nhìn xem bên ngoài.
Nó bất chợt phát hiện cái gì đó mà bỗng nhiên phát ra liên tiếp tiếng kêu sợ hãi!
Vương Triệt liền hoàn hồn và lập tức nhìn lại, anh phát hiện lúc này Thái Thản Cự Thú đang phát ra một tiếng gào thét kinh thiên!
Bên trong tiếng gào thét xen lẫn một đạo âm thanh trầm thấp: "Lực lượng của ông lại mạnh lên rồi!"
Giờ phút này, cô nàng Cố Nhiễm Sương kia đã thi triển ra Võ Hồn, và đó cũng không phải là đồng hồ cát thời gian!
Thân ảnh của cô ấy bộc phát ra một đạo quang huy xán chói như hằng tinh, và một bóng lưng cổ lão tựa như một vị vương giả đang quân lâm đại địa. Trên thân Võ Hồn tràn đầy một cỗ khí thể uy nghiêm chí tôn!
Thái Thản Cự Thú lại gào thét một tiếng, thân thể hắn bỗng nhiên tăng cao, lông tóc toàn thân hắn bỗng nhiên bạo nở to như nhánh cây cổ thụ!
Vương Triệt lập tức thả ra Hùng Bảo và chỉ về phía trước nói: "Là chiêu ‘chân thân Thái Thản’! Mi nhìn xem, đây chính là bản đầy đủ của chiêu ‘chân thân Thái Thản’!"
Vượt qua gấp mười lần tăng phúc đã khiến cho khí tức của Thái Thản Cự Thú lúc này không ngừng kéo lên.
Dù cho hắn chỉ dùng vạn năm tu vi hồn lực nhưng trên thực tế cũng không biết hắn đã mạnh đến mức nào.
Hùng Bảo vừa được thả ra thì con mắt nó liền nhìn chằm chằm vào Thái Thản Cự Thú.
Quá to lớn!
Hùng Bảo ngẩng đầu lên nhìn xem con Cự Thú to lớn vô cùng kia mà ánh mắt tràn đầy vẻ ước mơ!
Vào lúc này, dưới dự áp bách của chiêu ‘chân thân Thái Thản’, nhưng Cố Nhiễm Sương vẫn không có chút nào lùi bước.
Nhất là đạo hư ảnh trên thân cô ấy đang càng ngày càng sáng chói.
Vương Triệt khẽ nhíu mày khi nhìn xem bóng lưng kia, nói: "Võ Hồn hình người hoàn chỉnh! Vả lại nó so với Võ Hồn hình người của vị tuyển thủ Đông Phương Diệu kia còn mạnh hơn! Mà bóng lưng này ta nhìn thấy có hai ba phần quen thuộc!"
Cô nàng Cố Nhiễm Sương này cũng có được Võ Hồn thứ hai, và cô ấy chưa từng thi triển qua tại Cúp Vương Giả!
Trận chung kết kia song phương đều có giữ lại.
Nếu nói điểm đến là dừng thì cũng không đủ.
Lúc này, đôi bên giao phong giống như sử dụng tinh thần ý chí để đối kháng vậy. Ba con hồn sủng của Cố Nhiễm Sương và nhất là hai con biết bay kia càng là phát ra tiếng gào thét mãnh liệt.
Chúng vờn quanh bên người Cố Nhiễm Sương và dựa theo quang ảnh mà khí tức của chúng cũng không ngừng kéo lên.
Nhưng chúng cũng không có phát sinh tiến hóa bằng Võ Hồn.
Sau một lúc lâu, cả hai bên chưa từng giao thủ nhưng trên tinh thần ý chí phảng phất như đã trải qua một trận đại chiến.
Vương Triệt suy nghĩ, nói: "Tinh thần so đấu! Không gian tầng thứ năm này không quá thích hợp để bộc phát năng lượng dao động quá mạnh."
Rất nhanh sau đó, cả hai đã khôi phục lại trạng thái.
Thái Thản Cự Thú cười híp mắt và nhìn xem Cố Nhiễm Sương, nói: "Thế nào? Cô cảm giác thực lực của ta bây giờ như thế nào?"
Cố Nhiễm Sương im lặng một chút rồi nhíu mày nhìn về phía Thái Thản Cự Thú dò hỏi:
"Ba năm không thấy mà ông vừa rồi thi triển ra loại cổ chiến pháp gì vậy? Vả lại còn rất phù hợp với ông. Lần trước khi nhìn thấy ông thì ông cũng không có. Đồng thời ma lực hắc ám trên người ông cũng đã ít đi rất nhiều."
"Tại bên trong các đại hồn thổ, nói không chừng ông chính là vị Cổ Hồn thú thứ nhất có thể bằng vào lực lượng của mình để đi ra ngoài hồn thổ đấy."
Thái Thản Cự Thú phát ra tiếng cười đắc ý rồi nói: "Ha ha ha ha! Việc này nói ra thì rất dài dòng! Một năm trước tôi đã gặp qua một vị thiếu niên nhân loại rất thú vị! Và loại cổ chiến pháp này chính là do cậu ta diễn luyện cho tôi xem. Mà tôi có thiên phú siêu phàm cho nên chỉ tu luyện tầm nửa năm là đã luyện cho thông thấu. Về sau tôi vừa khổ luyện và vừa sửa đổi một chút để tạo ra cổ chiến pháp mới mà cô vừa nhìn thấy đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận