Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 709: Khuyên Nhủ

Vương Triệt vừa trở về gian phòng nghỉ là anh lập tức bắt đầu đi tu luyện.
Trước khi tu luyện thì nhân viên công tác của sân vận động còn đặc biệt đến hỏi về số lượng huy chương Trân Tu của anh.
Sai khi đã xác định chính xác về số lượng huy chương của Vương Triệt thì nhân viên công tác còn nói anh vào ban đêm đừng quên tham gia trao giải.
Vương Triệt chỉ nói mình đã uống nhiều quá nên hơi say và cần nghỉ ngơi.
Vì vậy anh không đi đến lễ trao giải được.
Nhân viên công tác kia liền mang vẻ mặt quái dị mà rời đi...
Về phần ban thưởng của đại hội thì Vương Triệt đã nhìn thoáng qua và cảm thấy rất bình thường.
Đối với Vương Triệt khả năng tổng cộng ban thưởng lại cũng không có tốt bằng một bình Túy Thiên Thu.
Thật ra ban thưởng của đại hội Trân Tu trọng yếu nhất là danh xưng 'Thực Vương' này.
Đây là một loại vinh dự và biểu tượng, còn ban thưởng chỉ là thứ kế tiếp.
Tác dụng của xưng hô này rất lớn, vì sẽ có thể mang đến rất nhiều ích lợi không thấy được cho Khế Hồn Sư.
Nhưng Vương Triệt tự nhiên không quá cần đến cái danh xưng này.
Cho nên vào ban đêm anh cũng không đến dự lễ trao giải của đại hội Trân Tu, mà chỉ là một mực đắm chìm trong tu luyện.
Vương Triệt không đến dự lễ trao giải của đại hội Trân Tu thì tất nhiên đã để cho rất nhiều người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vì ghi chép cao như thế mà kết quả lại không đến lĩnh thưởng là sao?
'Thực Vương'
Xưng hô này chỉ có một trong mỗi Tiết Đông Nông hàng năm của mỗi châu lục.
Và toàn bộ các chiến khu trong mỗi năm cũng chỉ có chín người.
Cho nên danh xưng này vô cùng cao quý.
Vương Triệt không tham gia trao giải nên hạng nhất lập tức rơi xuống trên đầu những người khác, và điều này đã khiến cho rất nhiều bạn học cũ của anh tại châu Tây Nhạc cảm thấy rất tiếc nuối.
Giáo sư Vân hơi xúc động mà nhìn vào đám truyền thông xung quanh đang tranh nhau báo và cáo nói: "Cậu nhóc này có lẽ thật sự không quan tâm rồi. Không đến cũng tốt, tuổi còn trẻ nên còn phải học tập thêm, chứ cũng không cần những danh tiếng này vì có khi ngược lại sẽ còn thêm phiền."
Đông Nông Thịnh Hội có mấy hạng mục rất cường điệu cũng được truyền thông báo cáo.
Chẳng qua sân vận động khống chế khá nghiêm khắc. Nên vào lúc hạng mục tiến hành thì sẽ không thể có bất luận truyền thông nào đến quấy rầy.
Thưởng thức mỹ vị thì sẽ để mọi người nghiêm túc thưởng thức.
Sau trận đấu mới có thể tiến hành phỏng vấn đưa tin.
Bởi vậy sau khi đại hội Trân Tu kết thúc, đã có thật nhiều cánh truyền thông báo giới chen chúc mà đến, và bọn họ liền vây quanh rất nhiều tuyển thủ để tiến hành phỏng vấn.
Có vài người không thích như vậy nên liền lấy ban thưởng rồi sớm rời đi.
"Khổng Ngụy tiên sinh, lần này anh đã thu hoạch được danh hào Thực Vương tại đại hội Trân Tu của Tiết Đông Nông ở Châu Bắc Giang, vậy anh muốn phát biểu điều gì hay không?"
Một phóng viên đưa microphone tới bên miệng Khổng sư huynh.
Ngoại trừ Vương Triệt có 42 tấm huy chương ra, người thứ hai chính là Khổng Ngụy có được 19 tấm, là người nhiều nhất ngoại trừ Vương Triệt ra.
Khổng sư huynh im lặng mấy giây rồi cười nói: "Thật ra khi tôi nhìn thấy ghi chép thì đã suy nghĩ rằng năm nay tôi lại đứng thứ hai rồi, chắc do tôi quá kém hay sao đó?"
Phóng viên cười nói: "Dĩ nhiên không phải anh kém rồi, vì năm ngoái ở đại hội Trân Tu anh cũng là người thứ hai, và người thứ nhất mạnh hơn anh cũng chỉ có một tấm. Cho nên anh đương nhiên không kém."
Khổng Ngụy nói: "Không! Lần này người hạng nhất đã luôn nhắc nhở tôi là tôi yếu đến phát điên."
Phóng viên: "..."
Khổng Ngụy thở dài nói: "Cho nên anh cũng đừng phỏng vấn tôi nữa.”
Phóng viên cũng thở dài và nói nhỏ với Khổng Ngụy: “Thật ra tôi cũng không muốn phỏng vấn anh. Nhưng nếu như cậu ta không đến thì anh chính là hạng nhất, vậy tôi không phỏng vấn anh thì phỏng vấn ai? Chúng tôi cũng rất khó khăn a!"
Khổng Ngụy: "..."
Phóng viên e hèm một cái rồi nói: "Không nên nản chí như thế nhé Khổng tiên sinh. Vào ngày mai còn có thi đấu Thực Vương, tôi hi vọng lần này anh có thể dùng thực lực của mình để lấy được hạng nhất."
Một vị phóng viên khuyên nhủ Khổng Ngụy không nên nản chí.
Khổng Ngụy nghe vậy mà cảm thấy hơi hoang đường.
Khổng Ngụy nói: "Vậy tôi mượn lời hay này của anh để hi vọng ngày mai tôi cũng có thể thu được hạng nhất và lấy được thành tích tốt nhất."
Hạng nhất thì coi như thôi đi. Thi đấu Thực Vương vẫn là rất khó, Khổng Ngụy không có lòng tin gì cả.
Thời gian nhoáng cái đã trôi qua và đi tới ngày thứ hai.
Vương Triệt đã tu luyện cả đêm và thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai.
Trong mắt Vương Triệt lóe lên tinh quang nói: "49 đạo Bách Luyện Hồn Lực! Tu vi của ta đã tăng vọt, và một tháng tiếp theo ta sẽ lấy vững chắc căn cơ để làm chủ, chứ không cần tu luyện quá nhiều nữa."
Thật ra trong cơ thể anh còn có rất nhiều hồn lực sót lại do chưa hoàn toàn tu luyện xong.
Nhất là dược lực của Túy Thiên Thu còn sót lại sẽ cần chậm rãi luyện hóa.
"Đúng rồi, giáo sư Vân còn đưa ban thưởng mà ta quên nhìn."
Vương Triệt nhìn đồng hồ và thấy khoảng cách bắt đầu hạng mục đầu tiên trong ngày thứ hai của Tiết Đông Nông chỉ còn có một giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận