Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1359: Sáng Tạo Sinh Mệnh

Vương Triệt lấy lại tinh thần và sờ lên đầu Hùng Bảo, nói:
"Mi đã hơn nửa năm không ra ngoài mà Mặc Ngọc Tinh hiện tại đã là thiên đường của Hồn thú! Đáng tiếc là không có Hồn thú nào khác có thể chơi đùa với mi! Tiểu Mao Trùng và Từ Lực Kiếm vẫn còn đang bế quan khổ tu, dù bọn chúng có tốc độ tu luyện không chậm hơn so với mi."
Hùng Bảo có chút xấu hổ.
Mình đều không có cảm giác mình đã tu luyện nửa năm... Nhưng tu vi hồn lực lại tăng nhanh đến như vậy.
Cũng không biết đại ca và nhị ca sẽ bành trướng đến mức nào đây?
Đi chưa được mấy bước thì đã đến bên hồ lớn.
Vương Triệt nói: "Bây giờ ông xuất quan cũng rất đúng thời điểm!”
Ma Cổ Mông cao lớn như núi bỗng nhiên xoay người lại và nhìn Hùng Bảo một chút mới nói: "Ồ? Tên gấu con này đã dậy rồi à? Nói thế nào nhỉ? Hiện tại Mặc Ngọc Tinh đã được quy hoạch không kém, và nó cũng đã có hệ sinh thái tự nhiên. Số hoa hoa cỏ cỏ mà cậu trồng kia đã nở rộ khắp các ngõ ngách của Mặc Ngọc Tinh rồi.”
Thần Quang Kình trồi lên mặt hồ và lộ ra nửa cỗ thân thể màu xanh đậm, hỏi: “Vậy sinh mệnh Hồn thú sẽ làm như thế nào để sáng tạo ra đây?"
Vương Triệt cười nói:
"Sinh mệnh Hồn thú sao? Ngoại trừ việc hội tụ thiên địa linh khí để thai nghén mà thành linh thể ra thì đều dựa vào các sự sinh sôi khác biệt để sáng tạo ra sinh mệnh."
"Hai vị đều là linh thể được thiên địa linh khí thai nghén ra tại thời viễn cổ, và đồng thời lại có tu vi hồn lực cực cao, như vậy tự nhiên hai vị sẽ không có khả năng thông qua sự sinh sôi bình thường để sáng tạo ra sinh mệnh tại Mặc Ngọc Tinh."
Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình có lai lịch không phải dạng tầm thường.
Bọn hắn vốn không phải là Hồn thú bình thường, mà do thiên địa linh khí thai nghén mà thành Cổ Hồn thú.
Vương Triệt dự đoán khi đó quy tắc thiên địa của thế giới Võ Hồn này vẫn còn chưa hoàn toàn hình thành.
Đương nhiên, hai tên này muốn có ý thức chân chính thì hẳn là rất lâu về sau mới có.
Ma Cổ Mông hỏi: "Vậy cậu nói xem chúng ta cần làm như thế nào?"
Vương Triệt nói:
"Dùng Tức Thổ chi lực và Nguyên Thủy chi lực kết hợp với sự vật trước mắt của thế giới này để sáng tạo ra sinh mệnh Hồn thú có liên quan đến hai vị và thế giới này."
"Hai vị trước hết hãy suy nghĩ ra hình dạng đại khái của Hồn thú đó, sau đó lấy Tức Thổ chi lực để cấu trúc ra thân thể, rồi lấy Nguyên Thủy chi lực để gia trì. Làm được rồi về sau lại nói đến cái khác."
Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình liếc nhau một cái.
Chuyện này cũng không có gì khó với bọn hắn.
Thần Quang Kình hỏi: "Hồn thú à? Không thể sáng tạo ra nhân loại sao?"
Vương Triệt nói: "Nếu ông nguyện ý thì tôi cũng không để ý. Chỉ cần là sinh mệnh thể thì đều được."
Ma Cổ Mông nói: "Chúng ta là Hồn thú nên vô luận sáng tạo ra con gì thì chúng ta cũng là tổ tông của nó."
Vương Triệt cười nói: "Không sai, cách cục của ông rất lớn."
Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình thương lượng với nhau một hồi, rồi rất nhanh cả hai liền bắt đầu động thủ.
Đầu tiên Ma Cổ Mông xòe ra bàn tay thô to và cấp tốc lấy Tức Thổ chi lực ngưng tụ thành một khối bùn đất. Sau đó hai bàn tay của hắn nhào nặn khối đất này.
Vương Triệt nhìn thấy mà có chút trầm mặc.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì tiếng cãi vã đã truyền đến.
Giọng nói của Thần Quang Kình mang theo nồng đậm vẻ bất mãn mà nói ra: "Mày nặn thành cái quái gì mà xấu như vậy hả? Quả thực là lãng phí Nguyên Thủy chi lực của tao rồi!"
Ma Cổ Mông lập tức phản bác: "Mày không biết đây là thứ gì à? Đây là Hồn thú của thời đại chúng ta đó! Dáng dấp của nó có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, thú không ra thú thì không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Thần Quang Kình dùng cái đuôi vỗ vào mặt hồ làm tóe lên bọt nước cao trăm mét, la lên: "Nói nhảm! Thời điểm đó Hồn thú cũng không có tạo vật chủ, và đều do tự nhiên sinh ra, còn hiện tại là do chúng ta sáng tạo ra, vậy chúng ta chính là tạo vật chủ, thế thì mày không vì chúng nó mà ngẫm lại sao? Tao cảm thấy hình dạng này không được! Mày nặn lại lần nữa đi!"
Để bày tỏ vẻ bất mãn trong lòng mà Ma Cổ Mông nổi giận quát: "Mày có ý gì? Muốn đánh nhau phải không?"
Thần Quang Kình cũng quát lên: "Mày cho rằng tao sợ mày à?"
Ma Cổ Mông trợn mắt nói: "Được thôi! Vậy mày liền đến! Đánh trước một trận rồi lại nói! Vừa vặn lúc trước chúng ta còn không có phân ra thắng bại! Người nào thắng thì nghe người đó!"
Thần Quang Kình lạnh lùng cười nói: "Trò cười! Khi đó tao đã sắp thắng rồi! Nếu tao không cảm thấy mày rất đáng thương và cho Vương Triệt mặt mũi thì bây giờ mày đã sớm biến thành chất dinh dưỡng của Mặc Ngọc Tinh rồi nhá!"
Ma Cổ Mông gào lên: "Thật tức chết tao mà! Mày thắng cái rắm! Rõ ràng tao mới là người sắp thắng!"
"..."
Hai vị viễn cổ bá chủ đã tranh cãi rùm beng.
Trong chốc lát khí thế tăng vọt, cuồng phong gào thét.
Hùng Bảo thấy vậy mà liền ôm đầu.
Cuồng phong thổi cho một thân lông tóc của nó giống như bị tia Plasma đốt cháy mà xì ra khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận