Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 574: Bóng Người Mơ Hồ

Nếu như bây giờ đánh xuống một luồng Cửu Tiêu Thần Lôi vào người Vương Triệt, vậy Từ Lực Kiếm sẽ không chịu nổi, dẫn đến Vương Triệt cũng không chịu nổi.
Nhưng hiện tại cả hai tiếp nhận những sấm sét bình thường này đã rất điêu luyện thành thạo.
Được sự giúp đỡ của cả đám Lôi Tín Tử, sấm sét cách mỗi mười mấy phút liền sẽ đánh xuống một lần.
Không thể không nói, cái này so với sấm sét lúc mưa rào bình thường thì tu luyện thoải mái hơn, và cũng dễ khống chế hơn.
Khi sấm sét bình thường đánh xuống, có đôi khi sẽ rất dày đặc, quá nhiều sẽ làm cho Từ Lực Kiếm chịu áp lực rất lớn.
Có đôi khi lại là rất ít, Từ Lực Kiếm còn không có cảm giác gì mà liền hết rồi.
Loại chuyện có thể khống chế sấm sét để tu luyện là rất hoàn mỹ.
Có thể đem hiệu quả tu luyện đạt tới mức lớn nhất.
Sau 4 5 tiếng chịu sét đánh liên tục, tiếp nhận 16 17 luồng sấm sét, Từ Lực Kiếm mới có chút hơi mỏi mệt.
Bây giờ nó đã hoàn thành một lần tu luyện.
Trong 4 giờ này, rất nhiều Lôi Tín Tử cũng mang vẻ mặt mỏi mệt.
Dẫn động sấm sét cũng cần tiêu hao tinh lực và hồn lực.
Đối bọn chúng mà nói sẽ có chút kiệt sức.
Vương Triệt thả đi những con Lôi Tín Tử này.
"Ta nên đổi một nhóm Lôi Tín Tử mới rồi."
Bởi vì đã quá lâu không tu luyện, chứ bình thường dựa theo tiến độ thì Từ Lực Kiếm trong một tuần chỉ tu luyện một lần như vậy là đủ rồi.
Một tháng tu luyện bốn đến năm lần đều đã xem rất tốt rồi.
Sau mỗi một lần tu luyện Từ Lực Kiếm đều cần thời gian để khôi phục lại nguyên khí.
Nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy, Từ Lực Kiếm muốn đem thời gian một tháng đã bị lãng phí khi không có tu luyện kia bù đăp lại.
Vương Triệt cũng chuẩn bị một chút đan dược để khôi phục nguyên khí và hồn lực, anh dự định cho mình và Từ Lực Kiếm khôi phục lại một hồi, sau đó lại tiến hành thêm một lần tu luyện nữa.
Vương Triệt nhìn Lục Mao Trùng đang đứng tại một bên.
Anh phát hiện tên nhóc này đã ăn uống no đủ, xem hết cả quyển truyện tranh, và bây giờ đang ngủ say sưa.
Rèn luyện sao? Tựa như không tồn tại với nó!
Nó ngủ rất say và trên miệng còn thổi ra bong bóng nước.
Không biết là Lục Mao Trùng đang huấn luyện cái gì bên trong không gian mộng cảnh, hay là nó đang mơ tới cái mộng đẹp gì mà vành mắt đều cong lên.
Tựa như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ ma thần vực sâu, con mắt Lục Mao Trùng liền hơi mở ra một cái khe hở, và nó liền nhìn thấy Vương Triệt đang nhìn mình chằm chằm.
Nó vụt ngay lập tức thanh tỉnh lại, sau đó dùng cái đuôi vỗ vỗ bụng của mình ý nói rằng nó vừa ăn no nên không thích hợp để rèn luyện, cần phải nghỉ ngơi một hồi đã.
Và bây giờ nó sẽ lập tức đi rèn luyện.
Ra hiệu xong Lục Mao Trùng liền tính chạy ra ngoài, nhưng nó đã bị Vương Triệt trực tiếp bắt lấy, bốn cái chân thịt nho nhỏ của nó bò lăn tăn trên không.
Vương Triệt không thể không nói: "Mi bắt đầu lười biếng rồi phải không? Khoan đi đã, lại bắt thêm một đám Lôi Tín Tử khác cho ta."
Lại bắt Lôi Tín Tử nữa sao?
Lục Mao Trùng lập tức đáp ứng, cái này so với việc chiến đấu với mấy con Hồn thú kia thì thú vị hơn nhiều.
Lần này không có Từ Lực Kiếm hỗ trợ, bởi vì Từ Lực Kiếm đang nghỉ ngơi.
Nên Lục Mao Trùng bỏ ra hơn một giờ mới lại bắt thêm một nhóm Lôi Tín Tử mới.
Từ Lực Kiếm nghỉ ngơi hai giờ nên đã khôi phục bảy tám phần.
Chủ yếu là tinh thần nguyên khí của nó vẫn còn tốt.
Rốt cuộc nó đã nhẫn nhịn hơn một tháng.
Tăng thêm Vương Triệt và nó tu luyện chung một chỗ, bởi vậy nó cảm giác mình còn có thể lại tu luyện thêm mấy lần.
Cứ như vậy...
Tại nơi xa, một vị học trưởng năm thứ ba đại học nghiêm túc nói với nhóm của mình: "Bên kia đang có sấm sét cuồn cuộn, chúng ta đều đứng cách xa một chút! Sấm sét khủng bố như vậy thì chỉ sợ đang có con Hồn thú hệ lôi điện cường đại nào đó rồi."
Các bạn học đều nhao nhao gật đầu.
Một vị bạn học nghi ngờ hỏi: "Tại sao tôi nhìn thấy có một bóng người mờ mờ đang đứng giữa không trung nhỉ? Võ Hồn của tôi là kính viễn vọng nên có thể thấy xa xôi hơn các bạn. Nhưng sấm sét đánh xuống quá nhiều làm ảnh hưởng tới không gian của khu vực đó, vì vậy tôi thấy không quá rõ ràng, mà chỉ có thể nhìn thấy hơi mờ mờ thôi."
Vị học trưởng kia hỏi: "Cậu không phải đã nhìn lầm rồi chứ?”
Vị bạn học: “Ừm, tôi cảm thấy khả năng là mình nhìn lầm. Chắc Võ Hồn của tôi còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn! Ài, đã cản trở mọi người rồi!"
"..."
Ý nghĩ giống như thế đang không ngừng ngo ngoe mà xuất hiện trong lòng các Khế Hồn Sư đang tiến vào khu vực bên trong khu vực lôi điện giao giới.
Tại vị trí của Vương Triệt đang không ngừng có sấm sét đánh xuống, nên không có một vị Khế Hồn Sư nào dám đến gần.
Vì nơi đó quá nguy hiểm!
Tăng thêm có Lục Mao Trùng thủ hộ, nên tự nhiên sẽ không có ai phát hiện ra tình hình bên này.
Ngẫu nhiên có chút ít Khế Hồn Sư có Võ Hồn đặc biệt, mới mơ hồ có thể từ bên trong cuồn sấm sét cuộn này mà nhìn thấy giữa không trung đang có một bóng người.
Nhưng bọn họ cũng không dám tới gần để quan sát, và chỉ có thể tưởng rằng chắc là mình hoa mắt mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận